KHÔNG DẤU VẾT - Trang 96

căn nhà cùng dãy trông yên ắng và vắng vẻ. Vào giờ này thì hầu hết mọi
người đều đang ở sở làm còn đâu.

Thằng nhóc Owen Zucker vẫn đang vung cây gậy bóng chày của mình trên
lối vào nhà. “Chị Nancy!” nó gào lên khi thấy tôi. “Chơi không nào?”

Tôi hổn hển ngừng lại trước mặt nó. Chạy nãy giờ quả thật mệt hơn tôi
tưởng. Chỗ đau trên đầu lại nhói lên. “Rất tiếc, Owen, bây giờ không
được,” tôi thở phì phì, cúi người xuống, tay chống đầu gối. “Em vào nhà...
gọi mẹ được không? Nói là rất khẩn cấp.”

Mắt Owen mở to. “Được,” nó nói. “Này, cầm cho em.”

Nó nhét cây gậy vào tay tôi, thoắt cái đã biến mất sau cánh cửa. Tôi mừng
rỡ dựa vào cây gậy, mặc kệ phần tay cầm nhớp nháp, và cố lấy lại hơi thở
trong lúc chờ chị Zucker.

Chưa đầy một tiếng sau tôi đã ngồi trên hiên nhà chị Simone cùng với Bess
và George. Pierre đi cùng Jacques trong chiếc xe cứu thương, hứa là sẽ gọi
điện ngay nếu có tin gì. Bess thậm chí còn chạy về lại xe của mình đậu ở
trước nhà tôi - để lấy điện thoại chờ nghe tin tức.

Simone đi mua sắm chưa về, còn René và Thèo đã về ngay khi xe cứu
thương vừa rời khỏi. Sau khi nghe bọn tôi kể lại, họ cũng cùng ngồi đợi,
nhưng cả hai đều mất tập trung và bồn chồn đến nỗi chẳng thể nào ngồi yên
được. Cuối cùng, họ vào nhà lấy cho bọn tôi một ít thức uống lạnh. Trong
khi đợi hai anh chàng quay lại, tôi nói chuyện với các bạn của mình.

“Thôi được,” Bess bình luận, liếc về phía chị họ của mình. “Em cho thế này
có nghĩa là Nancy đã nói đúng. Jacques đang bị gài bẫy.”

George nhún vai. “Có thể lắm,” nó nói. “Mặc dù nếu nghĩ lại thì đây là một
cách rất hay mà một tên trộm khôn ngoan dùng để đánh lạc hướng tụi
mình.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.