KHÔNG GÌ ĐẸP BẰNG RÁNG LAM CHIỀU - Trang 100

một ngày lại nhiều thêm một ít. Thế nên mọi thứ đều quan trọng,
mọi thứ đều không thể bỏ quá.

Giáo sư cũng nghĩ mình già cả, chậm chạp, nên cũng chẳng cần

bay đến Bắc Kinh để tham gia mấy cái hoạt động náo nhiệt như
vậy làm gì. Nhưng ông vẫn tò mò không biết triển lãm nghệ thuật
lần này có xuất hiện nhân tài không, có xuất hiện những tác phẩm
đáng được quan tâm hay không. Ông vò đầu nghĩ tới nghĩ lui xem có
nên đi hay không.

Ông nhìn xuống thì thấy cuối thư mời có viết: “Nếu ngài đi

cùng người thân, vui lòng liên hệ với chúng tôi...”, mắt ông lóe lên,
gọi lão Ngô:

Đằng ấy có muốn đi Bắc Kinh không?

Bắc Kinh? Thủ đô thì ai mà chẳng muốn đi. Có điều tớ vẫn

chưa đi bao giờ. Nếu mà tớ được đi thì tớ phải đến Thiên An Môn
xem nghi lễ kéo cờ mới được!

Mặt lão đầy hào hứng.

Giáo sư mỉm cười gật đầu. Bây giờ đang kỳ nghỉ đông, nếu mà đi

thì có thể dẫn lão Ngô đi tham quan danh lam thắng cảnh, thưởng
thức đặc sản của Bắc Kinh, mùa xuân lại còn có lễ hội nữa chứ... Mà
tính lão Ngô thì nhất định sẽ thích mấy nơi nhộn nhịp như vậy.

Nghĩ vậy ông nhanh tay trả lời Ban tổ chức rằng sẽ đi cùng người

thân. Họ cũng nhanh chóng trả lời rằng rất hoan nghênh Giáo sư
cùng phu nhân. Họ sẽ chịu trách nhiệm thanh toán toàn bộ phí đi lại
và những chi phí hợp lý của hai người trong thời gian ở tại Bắc Kinh.

Giáo sư đọc thư xong liền vui vẻ nói lão Ngô chuẩn bị đi Bắc

Kinh chơi. Lão Ngô cười như pháo nổ, nhanh chóng thu xếp đầy đủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.