KHÔNG GÌ ĐẸP BẰNG RÁNG LAM CHIỀU - Trang 104

Lão Ngô so sánh độ dài, độ rộng ghế của mình với họ. Lão phát

hiện chỗ của mình rất thoải mái, đến tay ghế cũng không cùng
đẳng cấp, chân lão có thể duỗi ra thoải mái, nhưng những người phía
sau thì không được như vậy. Cả đời lão chưa từng nếm qua cảm giác
“hơn người một bậc” nên lão thấy như có một dòng điện chạy qua
người vô cùng khoan khoái, lão nhắm mắt hưởng thụ.

Giáo sư Trần chỉ cho lão cách thắt dây an toàn, lão thắt xong

thì ngồi đợi máy bay cất cánh. Trong thời gian đó nữ tiếp viên
hướng dẫn mọi người về những điều cần chú ý bằng cả hai thứ
tiếng.

Máy bay cất cánh lão chăm chú nhìn xuống phía dưới. Lúc này

mắt lão mở to thao láo, hai tay nắm chặt lấy tay ghế, toàn thân
lão cứng đơ. Đến lúc nữ tiếp viên thông báo máy bay đã đạt độ cao
an toàn, lão mới thả lỏng người ra.

Giáo sư Trần hỏi:

Đằng ấy căng thẳng cái gì đấy?

Lão gãi đầu:

Không phải lúc cất cánh thì người cũng bay lên sao... sao bây giờ

chẳng thấy động tĩnh gì?

Giáo sư Trần chống cằm:

Đó là trong phi thuyền vũ trụ chứ không phải là máy bay... Nếu

mà mọi người trong máy bay đều bay lên thì Newton sẽ khóc hu hu
mất.

Lão Ngô nhìn ông với ánh mắt không hài lòng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.