KHÔNG GÌ ĐẸP BẰNG RÁNG LAM CHIỀU - Trang 57

qua chứ.

Tớ muốn ăn cua, tớ muốn ăn gạch cua, tớ muốn ăn càng cua!

Giáo sư Trần không thèm dỗ dành lão, mà bình thản nói:

Muốn ăn càng à, được rồi để tớ kiếm cho đằng ấy mấy con

rết, con này nhiều chân lắm.

Lão Ngô dỗi, chẳng nói câu gì, cái mặt xanh tái như hoa đậu hà lan

cứ lườm lườm Giáo sư Trần. Đến nước này thì giáo sư Trần không
chịu được nữa, đành nói:

Được rồi, được rồi, bác sỹ bảo tối mai đằng ấy được xuất

viện. Chúng ta nghỉ ngơi mấy ngày rồi tớ sẽ đưa đằng ấy đi ăn
cua, được chưa?

Lão Ngô hí hửng, gật gật rồi lại lắc lắc:

Không cần ra ngoài ăn đâu, ra ngoài ăn đắt lắm. Để tớ nhờ cậu

Lữ đi chọn, chọn xong rồi mang về nhà đằng ấy, mọi người cùng
ăn cho vui được không?

Giáo sư thót cả tim,vốn dĩ muốn đi với lão Ngô đến một nhà

hàng, đặt một phòng VIP hai người ngồi ăn cho thoải mái. Ai dè giờ
lão lại muốn rủ cả Lữ Vệ Quốc, mà Lữ Vệ Quốc là ai chứ? Gã là “vợ
yêu” của Đan Nhất. Gã mà đến thì thế nào gã biến thái Đan
Nhất chẳng đi theo. Ông còn lạ gì tên trùm sỏ đám yêu tinh này.
Thế nào mà hắn chẳng ăn mặc dị hợm rồi đến phá đám. Lúc đó
thì còn gì là thế giới của hai người nữa.

Giáo sư Trần khó chịu trong lòng nhưng không biểu hiện ra mặt,

phải kìm nén, nhưng kỳ thực chỉ muốn làm một hình nhân bằng
rơm, dán lên một tờ giấy rồi vớ lấy cái búa với cái đinh cứ thế mà
đóng cho tan tành...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.