KHÔNG GÌ ĐẸP BẰNG RÁNG LAM CHIỀU - Trang 83

Ngon lắm, ngon lắm, cậu đúng là một người tử tế.

Giáo sư Trần thấy vậy tức điên lên, nhìn lão Ngô cười sao mà

thấy ngứa mắt, nên chẳng chào hỏi câu nào, bỏ đồ ăn ở đấy rồi
ra về.

Lão Ngô dường như đã đoán ra điều gì, nên vội mở cái cặp lồng

của Giáo sư mang đến, ngửi thấy mùi lê bay ra sao mà thơm, sao
mà ngon. Lão uống ngon lành, rồi chép miệng nói:

Đúng là không thể ngờ được... Đây là ông trời sắp đặt đây!

Lữ Vệ Quốc tò mò hỏi:

Ông trời sắp đặt cái gì ạ?

Ông trời đã định tớ là hồng nhan họa nước...

Bác? Hồng nhan?

Suýt chút nữa thì Lữ Vệ Quốc đã sặc nước.

Lão Ngô lườm gã:

Sao nào? Tớ không phải hồng nhan, thì tớ vẫn là họa nước đấy,

lại còn là nước lê đường nữa chứ!

Nói rồi lão húp một hơi.

Lữ Vệ Quốc bĩu môi:

Bác đúng là kiểu gì cũng nói được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.