KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 134

Mục Dục Vũ cười nhạt, ngồi xuống mé giường của Mục Giác, nghiêm túc
nhìn Diệp Chi Lan, nhìn đến nỗi cô ta không dám hé miệng nói gì, rồi mới
quay sang nói với mẹ nuôi: “Dì ơi, hôm nay dì thấy thế nào rổi?”

“Cũng được, còn con, sao lại ngồi xe lăn đến? Chuyện gì thế này?”

“Con chẳng sao cả, hôm trước bị cảm thôi.” Mục Dục Vũ cười nói: “Hôm
nay tinh thần của dì rất tốt, con mang cho dì...”

“Dì chẳng thiếu gì hết.” Mục Giác thở dài, nhìn anh rồi dịu giọng hỏi: “Tiểu
Vũ, sức khỏe con rốt cuộc thế nào? Nói thật đi, đừng giấu dì, được không?”

“Con chỉ bị cảm...”

“Cảm mà thành ra thế này?” Mục Giác mắng: “Đến giờ con vẫn muốn giấu
dì? Rốt cuộc con có bao nhiêu chuyện giấu dì, hả? Sự nghiệp của con dì
không quản được, vì dì không hiểu, hôn nhân dì cũng không quản, vì dì
không thể can thiệp vào cuộc sống cá nhân của con, thế bây giờ sức khỏe thì
sao? Sức khỏe không ổn mà con còn để cho nó tồi tệ đến thế này à? Tiểu
Vũ, có phải con muốn chọc tức dì? Có phải con muốn dì đi gặp mẹ ruột con
để chị ấy đánh dì không?”

“Dì à...”

“Đừng gọi dì.” Mục Giác xót xa rơi nước mắt, run rẩy giơ tay ra chạm vào
mặt anh, rồi bỗng giận dữ đánh lên người anh mấy cái thật mạnh, vừa đánh
vừa mắng: “Cái thằng bé khốn kiếp này, dì nuôi con dạy con, mà con lại
thành người xấu xa như thế hả?! Còn không chịu nói? Rốt cuộc con bị làm
sao? Con muốn dì lo đến chết ư?”

Mục Dục Vũ không dám trốn tránh, vì mẹ nuôi rơi nước mắt mà trong lòng
anh cảm thấy rất hổ thẹn. Anh liếc nhìn Diệp Chỉ Lan đứng cạnh, bất giác
càng thêm căm giận cô ả ngu ngốc đó. Mục Giác đánh anh mấy cái rồi khóc
thành tiếng, Mục Dục Vũ vội nói: “Dì ơi, dì đừng khóc, dì giận con thì cứ
đánh đi, nào, ở đây, cứ đánh thoải mái, dì đừng khóc, con... dạo trước vì con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.