KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 150

Mục Dục Vũ nhắm nghiền mắt, nói: “Hai mươi tuổi, cậu làm gì khi hai
mươi tuổi?”

“Học đại học, vật vã tìm một công việc tốt để mẹ tôi có thể sống yên ổn.”

“Tôi cũng thế." Mục Dục Vũ nói nhỏ: “Lúc đó, tôi đang chuẩn bị đi Mỹ.”

Trợ lý Lâm nhìn báo cáo điều tra trong tay anh, hai người đều chìm vào im
lặng. Lát sau, Mục Dục Vũ nói: “Qua đợt này thì cậu hãy nghỉ phép vài ngày
đi, về ở cạnh mẹ.”

Trợ lý Lâm cười nói: “Cảm ơn ngài.”

Cuộc trò chuyện này khiến hai người cảm thấy gần gũi với nhau nhiều hơn,
đến khi trợ lý Lâm cáo từ, Mục Dục Vũ còn đích thân tiễn anh ta ra cửa. Sau
đó, vệ sĩ mang canh đã được hâm nóng đến, anh nhớ đây là món canh cá
tươi mà đầu bếp trong nhà nấu. Mục Dục Vũ đổ ra húp mấy miếng, phát
hiện mùi vị khác hẳn món canh Nghê Xuân Yến nấu, không phải đầu bếp
nấu khó ăn, mà là không thấy cảm giác như anh mong đợi.

Mục Dục Vũ biết hôm qua anh đã đắc tội với Nghê Xuân Yến, nên muốn ăn
canh cô nấu không biết phải đợi đến bao giờ. Anh nhíu mày, thầm nghĩ tôi
đã có thành ý cho cô cơ hội, là cô từ chối tôi đây nhé.

Lẽ nào không có cô thì ăn không ngon?

Mục Dục Vũ hớp mấy miếng hết bát canh, sau đó buông bát, đợi người
chăm bệnh ở ngoài vào dọn dẹp. Anh uống thuốc rồi lên giường nghỉ ngơi
dưới sự giúp đỡ của người chăm bệnh.

Lúc nhắm mắt, anh nghĩ chỉ nằm viện mấy hôm nữa thôi là có thể về nhà
rồi.

“Bố ơi...”

Tiếng khóc trẻ con bỗng vang lên, Mục Dục Vũ giật mình mở mắt ra, phát
hiện thấy một đứa bé nằm bò ở đầu giường, mày mắt y hệt mình nhưng lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.