KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 158

Mục Dục Vũ bỗng cảm thấy anh cần phải gặp Nghê Xuân Yến, xác định lại
lần nữa dáng vẻ người phụ nữ đó trong hiện thực, nếu có thể, anh còn muốn
nhìn gương mặt cô cười tươi trong hiện thực. Từ sau khi gặp lại cô, trong
những lần gặp gỡ ít ỏi đó, người phụ nữ ấy ngoài khóc ra thì cũng là hét lên
mắng chửi giận dữ, nếu không thì sẽ mím chặt môi không nói một lời.

Chỉ khi ở bên cậu em trai ngốc nghếch thì cô mới dịu dàng, nói năng nhỏ
nhẹ, không tỏ ra hung dữ như thường ngày.

Mục Dục Vũ lập tức quyết định ngay. Anh thay quần áo, chỉ dẫn theo trợ lý
Lâm, ngồi xe đi thẳng đến bệnh viện ung bướu nơi Mục Giác nằm điều trị.
Xe chạy đến con đường bán đồ điểm tâm cạnh bệnh viện, nhìn từ xa không
còn thấy đông đúc, chỉ còn lại lác đác vài quầy hàng.

“Tiên sinh, hiện giờ không phải lúc bán đồ điểm tâm.”

Mục Dục Vũ sực nhớ ra, anh cúi xuống nhìn đồng hồ, đã gần trưa rồi, chị
em Nghê Xuân Yến chắc đã về nhà.

Trợ lý Lâm cười, khẽ gợi ý: “Nếu không tôi ra đó hỏi thử, ngày mai sẽ đặt
một phần ăn sáng cho ngài?”

Mục Dục Vũ ho một tiếng, nói: “Chỉ vì tôi thấy lão phu nhân thích thôi.”

Trợ lý Lâm chỉ cười, xuống xe, đi nhanh đến hỏi ông chủ quán ăn ngay đầu
đường. Sau đó, anh ta quay trở lại với vẻ mặt kỳ quặc, nói: “Tiên sinh, ông
chủ đó nói hai chị em họ không bán nữa, nói là bên này làm ăn không tốt,
muốn đổi chỗ.”

Mục Dục Vũ ngẩn người, cau mày hỏi: “Không nói đổi đi đâu à?”

“Không ạ.”

Anh bỗng cảm thấy ở lại nơi này cũng không còn hứng thú gì nữa, hơi nhắm
mắt, giọng cứng nhắc bảo: “Đến công ty.”

“Nhưng ngài chưa xuất viện.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.