KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 159

“Thế thì làm thủ tục xuất viện, tôi nằm đó đủ rồi.”

Trên thế giới này hình như chẳng có nơi chốn nào thật sự chờ đợi anh,
cho dù là công việc làm xuyên ngày xuyên đêm, cho dù là những nhân viên
khi gặp đều tỏ ra cung kính và rất nhiệt tình hoan nghênh anh trở về, nhưng
trong số họ chẳng có ai thực sự vui mừng vì anh đã quay lại với guồng quay
bình thường của cuộc sống cả.

Vì hễ anh đi làm thì có nghĩa là đám nhân viên cấp dưới không được lười
biếng.

Quyết sách của công ty không thay đổi, mọi chuyện gần đây đều được đẩy
nhanh tiến độ, vận hành suôn sẻ theo kế hoạch đã vạch ra, hội nghị giữa anh
và mấy quản lý cấp cao rất thuận lợi và nhanh chóng đạt đến thỏa thuận,
những khó khăn gặp phải cũng chỉ nằm trong phạm vi chấp nhận được.

Thậm chí một số giấy tờ cần anh ký đều có thể dùng một cái máy ký tên để
thay thế.

Mọi thứ đã khiến Mục Dục Vũ nảy sinh cảm giác cho dù anh rời đi thì cũng
chả sao, anh tin chắc rằng nếu quay về nhà, cảm giác này sẽ còn rõ ràng hơn.
Có lẽ trong nhà từ đầu bếp đến người làm vườn đều đang thầm than vãn vì
sao ông chủ lại xuất viện nhanh như thế, sau này họ lại phải căng thẳng thần
kinh, không dám phạm lỗi. Vợ anh nhất định sẽ rầu rĩ vì anh bình phục quá
nhanh, sao bệnh tim không lấy đi mạng sống của anh. Thậm chí, quản gia
của anh chưa biết chừng cũng sẽ lầm bầm trong bụng rằng chủ nhân hễ quay
về thì lượng công việc của bà ta sẽ tăng hơn nhiều.

Trên thế gian này, rốt cuộc có ai thực sự vui mừng vì anh xuất viện, chỉ vì
anh bình phục mà mỉm cười vui vẻ, có người như thế không?

Mục Dục Vũ đang bần thần suy nghĩ thì điện thoại bỗng đổ chuông, anh
cầm lên nghe, là giọng của thư ký: “Mục tiên sinh, giám đốc Diêu Căn
Giang đã đến, anh ấy muốn gặp ngài.”

“Mời vào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.