KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 160

Lát sau, cửa vang lên tiếng gõ nhè nhẹ, rồi Diêu Căn Giang đẩy cửa bước
vào, anh ta đi thẳng đến bàn làm việc của Mục Dục Vũ, nói nhanh: “Trong
vòng một tuần, phó tổng Lý Triệu Minh sẽ tự động đưa đơn từ chức.”

“Chính miệng anh ta nói với anh?”

“Vâng, bên chúng tôi có chứng cứ anh ta ăn hối lộ, bán cơ mật kinh doanh,
v.v... Tự từ chức là lựa chọn tốt nhất.”

Mục Dục Vũ cụp mắt xuống, thở dài, nói ngắn gọn: “Thực ra tôi không
muốn ép anh ta, năm đó học trưởng Lý đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi luôn
nhớ đến những chuyện tốt đẹp anh ta làm.”

Diêu Căn Giang dửng dưng. “Mấy năm nay lợi ích anh ta lấy được từ công
ty đã gấp cả trăm lần số vốn đầu tư ít ỏi ban đầu của anh ta rồi.”

Mục Dục Vũ cười, nói: “Diêu Căn Giang, anh không hiểu rồi, bây giờ nhìn
lại thì một trăm ngàn đô la là khoản đầu tư nhỏ, nhưng năm đó vì món tiền
này mà tôi có thế quỳ xuống hôn chân anh ta được đấy.”

“Anh đã hôn rồi à?” Diêu Căn Giang nghiêm túc hỏi.

Mục Dục Vũ trả lời không chút ngập ngừng: “Đây chỉ là ví dụ.”

“Nhưng anh không hôn thật chứ?” Diêu Căn Giang nghiêm túc nói: “Với
năng lực của anh, nhiều nhất chỉ cần thêm một năm rưỡi nữa là nhất định có
thể kéo được các nhà đầu tư về.”

Mục Dục Vũ cười, nói: "Anh thực sự có niềm tin với tôi?"

“Tôi có niềm tin với số tiền thưởng tôi sắp có được.”

“Biết rồi.” Mục Dục Vũ gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, cười hỏi: “Bên Diệp
gia thế nào?”

“Đại thiếu gia đã dừng lại, nhị thiếu gia đang có âm mưu, nhưng tôi đang
chuẩn bị cho anh ta một món quà lớn.”

“Quà lớn gì thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.