KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 16

“Tôi không có ý đó...” Tôn Phúc Quân hơi lúng túng, nhìn Mục Dục Vũ vẫn
đang mỉm cười im lặng, giọng anh ta bất giác nhỏ đi. “Tôi cảm thấy, Mục
tiên sinh làm kinh doanh lớn, chuyện ác độc như hại người khác phải tàn tật,
ngài... ngài cũng kiêng kị, đúng không?”

Mục Dục Vũ không kìm nổi, suýt thì bật cười thành tiếng, mấy năm nay
chẳng ai nói với anh những lời như thế, tiếc là câu đó nghe thì rất chính
nghĩa nhưng lại không đủ khí phách, nên bỗng trở nên yếu đuối, mờ nhạt.
Mục Dục Vũ nghĩ, chuyện xấu xa anh làm đã nhiều, cắt gân tay người khác
đã là gì, hai năm trước vì muốn giành quyền khai thác mà việc ép người ta
nhảy lầu anh cũng đã từng làm, nếu như có nhân quả báo ứng thật thì anh đã
tan xương nát thịt từ lâu, làm sao còn có ngày vinh quang tột bậc như bây
giờ?

Mục Dục Vũ không cho rằng chuyện này có vấn đề gì, đời là thế, bạn không
đạp lên đầu kẻ khác thì người ta cũng đạp lên đầu bạn, chẳng có gì là công
bằng, không thể nói thế nào là đúng thế nào là sai, kẻ mạnh ăn thịt người
yếu hơn, chỉ thế mà thôi.

Nhưng hiếm hoi còn có người rạch ròi đúng sai như thế, Mục Dục Vũ nảy
sinh một cảm giác rất kỳ lạ với anh ngốc Tôn này, người thông minh thì anh
thấy quá nhiều rồi, khó khăn lắm mới gặp được người ngay thẳng, nên anh
thấy tiếc cho một tài năng như vậy. Hiếm khi có hứng thú thế này, Mục Dục
Vũ nhẫn nại hỏi: “Đại Quân, anh cảm thấy tôi tàn nhẫn lắm à?”

“Không ạ.”

“Anh đang cảm thấy tôi quá tàn nhẫn.” Mục Dục Vũ vạch trần anh ta. “Nói
thẳng đi, đừng vòng vèo lôi thôi.”

Tôn Phúc Quân đỏ bừng mặt, nhẫn nhịn không nói gì.

“Không nói à?” Mục Dục Vũ ngẩng lên nhìn trời, rồi dừng ánh mắt ở gương
mặt của Tôn Phúc Quân, bình thản nói: “Không nói cũng được, thế thì tiện
thể lấy luôn một bên chân của thằng nhóc đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.