KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 18

đàn ông phải chịu nhục nhã thế này.

Vẻ khó xử và lúng túng trên gương mặt Tôn Phúc Quân khiến Mục Dục Vũ
thích thú, cuối cùng anh bật cười. Khi Tôn Phúc Quân vẫn còn đang khó
hiểu và nhìn anh với vẻ hoang mang,

Mục Dục Vũ khoát tay, sảng khoái nói với trợ lý: “Được rồi, tối nay nể mặt
Đại Quân, ngừng lại đi. Tay của tên kia cứ gửi lại trên người hắn đã.”

Trợ lý Lâm gật đầu, bước ra bảo đám người kia dừng tay. Tôn Phúc Quân
không ngờ chuyện lại được giải quyết như vậy, nên đứng nghệt ra. Khi ấy,
ngoài việc luôn miệng cảm ơn Mục tiên sinh ra, anh ta không biết phải nói
gì nữa.

Điều mà Mục Dục Vũ cần chính là sự mừng rỡ vì được ban ơn và niềm cảm
kích biết ơn của những kẻ xung quanh anh, vào thời điểm then chốt, cảm
xúc đó sẽ gieo vào trong lòng mỗi người những hạt mầm, những hạt mầm
này sau đó sẽ lớn dần lên và phát huy được tác dụng quan trọng.

Đương nhiên, với những người khác nhau sẽ có cách ban ơn và thị uy khác
nhau, hẳn nhiên tối nay thông qua một hành động nhỏ, Mục Dục Vũ đã
khiến Tôn Phúc Quân trung thành hơn với mình, việc này có lợi cho anh hơn
chuyện chỉ là đơn thuần xử lý gã thanh niên kia.

Trên đường về, vì ngõ hẻm chật chội nên mấy chiếc xe bất đắc dĩ phải đi
chậm lại.

“Tiên sinh, ngài có muốn nghe nhạc nữa không ạ?” Trợ lý Lâm hỏi nhỏ.

Mục Dục Vũ lắc đầu, cùi chỏ chống lên cửa kính còn bàn tay thì đỡ lấy cằm,
lặng lẽ quan sát bên ngoài. Thành phố này cũng như đa số những thành phố
lớn khác, có những tòa nhà sang trọng xa hoa, có mùi vị kim tiền, có trào
lưu thời thượng, có trai thanh gái tú, nhưng cũng có những góc khuất dơ
bẩn, kín mít, tạp nham như thế này và những con người bị vứt sang một bên
rìa thành phố như đám rác rưởi. Nơi đây tràn ngập tội phạm và bạo lực, đầy
ắp sự phóng đãng và dục vọng kìm nén.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.