KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 215

“Em cũng biết mình ngốc nghếch à?” Mục Dục Vũ cau mày. “Da mặt lại
dày, dứt ra thế nào cũng không được, thật là!”

“Không đứt ra được thì tốt chứ sao?” Nghê Xuân Yên mở to mắt. “Dù sao
em cũng vẫn bám lấy anh, lần đầu nhìn thấy đã muốn bám lấy rồi, anh muốn
dứt ra à, không có cửa đâu!”

“Tôi nhớ lúc đó tôi còn lừa em ra sân thể thao...”

“Khụ, đừng nhắc nữa, lúc đó anh xấu xa lắm, dẫn một đám khốn đến cười
em.” Nghê Xuân Yến xuề xòa nói: “Lừa em đứng hứng gió cả buổi tối, em
hận anh chết đi được.”

“Thế tại sao em còn...”

Nghê Xuân Yến nhìn anh vẻ kỳ quái, đáp: “Có gì mà tại sao? Bà đây năm đó
vì theo đuổi anh mà chịu bao khổ ải, lúc ấy bỏ trốn chẳng phải là lỗ vốn sạch
sẽ hay sao? Nhưng cũng xem như anh có lương tâm, sau đó miễn cưỡng đến
thăm em, đương nhiên là em sẽ không bỏ qua cơ hội này rồi...”

Mục Dục Vũ hoang mang hỏi: “Sau đó tôi đến thăm em à?”

“Phải rồi.” Nghê Xuân Yến cười hì hì, đi đến ôm lấy tay anh, ánh mắt đầy
ngọt ngào và hạnh phúc. “Em biết ngay người con trai em thích không thể
xấu xa được mà, ai dà, bao năm rồi em vẫn còn nhớ bộ dạng anh ấp úng cả
ngày trời mới thốt ra được câu xin lỗi, ha ha ha, đúng là yêu muốn chết đi
được.”

Mục Dục Vũ nhìn nụ cười của cô, hỏi: “Tôi đã nói xin lỗi? Sau đó thì sao?”

“Sau đó thì em khóc, nước mắt nước mũi đầm đìa, khóc như điên dại, anh
thấy em khóc thì cuống lên, luống cuống an ủi em, ha ha ha, thế là từ đó bị
em ăn sạch!!!”

Mục Dục Vũ quay mặt đi.

“Ông xã, ông xã.” Nghê Xuân Yến lắc lắc tay anh. “Anh đừng khó chịu, anh
thấy anh cưới em tốt biết bao, em vừa giỏi giang vừa cần mẫn, còn sinh con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.