KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 277

kìa, lại xảy ra chuyện rồi phải không? Nói đi, chuyện gì? Bị lừa bao nhiêu
tiền?”

Mục Dục Vũ bỗng cảm thấy những áp lực mà anh phải chịu đựng trong
không gian thực tế đã trở nên nhẹ bẫng khi đứng trước mặt người phụ nữ
lắm lời này. Anh hơi buồn cười nhưng lòng lại chua xót, nên nụ cười không
thể bật ra được. Cuối cùng, anh không nghĩ ngợi gì, kéo Nghê Xuân Yến
vào lòng.

Ôm chặt cô, đầu tựa lên vai cô, mũi hít hà hương thơm từ cơ thể ấm áp của
cô.

“Toi rồi, chắc chắn anh đã gây ra chuyện rồi.” Nghê Xuân Yến nói như
muốn khóc: “Nếu không thì anh sẽ không như vậy…”

“Đừng ồn.” Mục Dục Vũ ôm chặt cô, nhắm mắt nói: “Nghê Xuân Yến, anh
mệt!”

“Hả?” Nghê Xuân Yến sửng sốt, lập tức ôm anh, nói với vẻ căng thẳng và
bối rối: “Mệt sao? Thế chúng ta về phòng nằm nghỉ chút nhé? Trời ơi, chắc
anh không có bệnh gì mà chúng ta không biết chứ? Xùy xùy, xem cái miệng
quạ xui xẻo của em này, chắc chắn anh sẽ trường thọ, chúng ta về phòng
nghỉ nhé, được không? Hử?”

“Không sao, để anh nghỉ một lát.” Mục Dục Vũ ôm chặt cô. “Nghỉ một lát
sẽ ổn.”

“Vâng.” Nghê Xuân Yến nhẹ nhàng vỗ lưng anh, dịu dàng nói chư dỗ dành
trẻ con: “Không sao đâu, chẳng có gì phải áp lực cả, cho dù anh không kiếm
ra tiền thì vợ cũng nuôi nổi anh mà!”

Mục Dục Vũ mở mắt, tức tối: “Nghê Xuân Yến!”

“Được được, em nói sai rồi, ngoan nhé.” Nghê Xuân Yến dỗ dành anh: “Lát
nữa làm món vịt Bát Trân cho anh ăn, ăn ngon lành một bữa, ăn uống no say
xong chuyện gì cũng biến mất, được không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.