KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 293

Nghê Xuân Yến bị cậu ta nhìn đến mức thẹn quá hóa giận, thò đũa ra gắp
nhanh miếng cá đặt vào trong bát rồi cắn một miếng, tức tối nói: “Được rồi,
tôi ăn rồi.”

Mục Dục Vũ hài lòng, gật gù, vẻ mặt tán thưởng, rồi lại chỉ thị cho lão Trần
gặm càng cua, lý do là cái đó khó gặm, cậu ngốc mà gặm thì không khéo sẽ
bị hóc.

Lão Trần cười, làm theo. Mục Dục Vũ lại gắp trứng cho Tiểu Siêu, lý do là
trẻ con ăn nhiều trứng mới tốt, còn về con cá kia, cơ bản là anh ra lệnh cho
Nghê Xuân Yến ăn hết. Nghê Xuân Yến đỏ mặt, chỉ muốn vùi mặt vào bát
cơm, còn Tiểu Siêu ăn rất vui vẻ, cậu ta hí hửng báo cáo với chị: “Hóa ra
cua còn ngon hơn cánh gà, lần sau chị nhớ mua cho nhà ta ăn nhé.”

Cậu ta biết rõ là bữa ăn này người ta mời, chứ nhà cậu ta bình thường không
ăn món này.

Mục Dục Vũ tâm trạng rất tốt, quan sát cậu ngốc, bỗng cảm thấy gương mặt
dính đầy dầu mỡ khi ăn uống của cậu ta xem ra cũng không quá đáng ghét.
Anh đợi cậu ngốc ăn gần xong mới đưa túi đồ mà lão Trần mua ở siêu thị
cho cậu ta, hờ hững nói: “Này, cho cậu.”

Tiểu Siêu mừng rỡ nhìn chiếc túi, dò đoán xem trong đó là gì qua lớp nylon
trong suốt. Lát sau cậu ta hào hứng tuyên bố phát hiện của mình: “Là thạch
hoa quả, còn có một hộp nhỏ đựng kẹo vàng óng.”

Mục Dục Vũ nói: “Đồ ngốc, đó là chocolate.”

“Chocolate là kẹo sao?” Tiểu Siêu nghiêm túc hỏi.

Mục Dục Vũ nghẹn lời, nóng nảy nói: “Cũng… cũng tính là kẹo.”

“Thế thì Tiểu Siêu không nói sai, Tiêu Siêu đúng.”

“Được, được, được, lấy đi, lát nữa ăn.” Mục Dục Vũ nhét túi vào trong lòng
cậu ta, bảo lão Trần: “Anh chơi với nó một lúc, tôi với chị nó có chuyện cần
bàn bạc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.