KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 294

Lão Trần lấy khăn giấy lau miệng, gật đầu. “Vâng, tiên sinh.”

“Em có thể ngồi xe không?” Tiểu Siêu hỏi.

“Được.” Mục Dục Vũ nói với lão Trần. “Thế thì anh lái xe đưa nó đi dạo
một vòng, nửa tiếng sau quay về đón tôi.”

“Vâng.” Lão Trần đứng lên, nói với Tiểu Siêu: “Đi, chú… ờ… đưa cháu lên
xe ngồi nhé.”

Mục Dục Vũ thấy ông ta ngập ngừng thì khuôn mặt dãn ra, khoát tay ra hiệu
cho họ đi nhanh.

Nghê Xuân Yến có vẻ ngại ngần, cô lo lắng nhìn Mục Dục Vũ.

“Yên trí, không bắt cóc trẻ con nhà em đâu, hơn nữa cậu ta như thế thì ai mà
cần? Cũng chỉ có em xem là bảo bối thôi.” Mục Dục Vũ bảo lão Trần: “Nửa
tiếng, đừng chạy nhanh quá, thằng bé mới ăn cơm xong.”

“Vâng, tiên sinh, ngài yên tâm.” Lão Trần nói với Nghê Xuân Yến: “Em gái,
tôi đưa thằng bé ra công viên ngoài kia chơi một lúc, cô yên tâm, tôi bảo
đảm sẽ đưa nó an toàn trở về.”

“Thế… phiền anh rồi.” Nghê Xuân Yến cười gượng.

“Không phiền, không phiền gì hết.” Lão Trần vừa nói vừa chào Mục Dục
Vũ, đưa Tiểu Siêu nhảy nhót đi ra xe.

Đợi hai người họ đi xa rồi, Mục Dục Vũ duổi thẳng đôi chân dài, mãn
nguyện nheo mắt rồi nói với Nghê Xuân Yến: “Dọn dẹp bàn trước đã, ăn
xong rồi tôi có chuyện muốn nói với em.”

Nghê Xuân Yến rất nghi ngờ nhưng vẫn nhanh nhẹn đứng lên dọn bàn, lát
sau cô pha một ly đen sì sì đặt trước mặt Mục Dục Vũ, anh bưng lên uống
rồi hỏi: “Cái gì vậy?”

“Nước la hán.” Nghê Xuân Yến nói: “Tiểu Siêu gần đây hay ho, sáng dậy tôi
đã pha một bình.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.