KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 351

“Khoan.” Mục Dục Vũ ung dung nhìn cô. “Sao không gọi tôi cả họ lẫn tên?
Bỗng dưng em gọi tôi là Mục tiên sinh làm tôi không quen lắm.”

Nghê Xuân Yến cố kìm hơi thở lại. “Gì nhỉ, tôi thấy mọi người đều gọi anh
như thế…”

“Em không giống họ.” Mục Dục Vũ hơi cao giọng, trông thấy mấy người
giúp việc nữ thò đầu ra nhìn từ phía xa, anh nói tiếp: “Em là bạn cũ của tôi,
tôi mời đến giúp đỡ, đừng lầm lẫn thân phận, hiểu không?”

Nghê Xuân Yến có vẻ vui vì danh xưng bạn cũ của anh. Cô cười tít mắt
nhưng có phần ngượng ngùng. “Tôi…nói đúng hơn cũng không xem là bạn
học của anh, lúc đó anh học trường thực nghiệm, ngôi trường kém cỏi của
chúng tôi làm sao bì được…”

Mục Dục Vũ thích cô thế này, có lẽ đã quyết định sẽ có được cô nên bây giờ
anh càng nhìn cô càng thấy thuận mắt. Anh hơi nheo mắt lại quan sát người
phụ nữ này, từ mái tóc hơi rối đên khuôn ngực đang phập phồng, lại liếc
nhìn vòng ba, lòng thầm nghĩ cô nàng này cũng có tí da thịt, không gầy ốm
như gương mặt cô. Hơn nữa tuy cô lao động vất vả nhưng vẫn có một vóc
dáng đẹp, có lẽ nếu mang thai gì đó cũng không thành vấn đề.

Có một cậu con trai như Phi Phi thực ra cũng rất tốt.

Dưới ánh nhìn kỳ quặc của Mục Dục Vũ, Nghê Xuân Yến đỏ mặt, xoa hai
tay không biết đặt vào đâu. Cô nghĩ ngợi rồi giấu đôi tay lạnh cóng đến đỏ
ửng ra sau lưng. Người phụ nữ này khi hung dữ thì coi trời bằng vung,
nhưng lại chẳng biết tẹo gì về chuyện nam nữ, sự xấu hổ vô thức của cô làm
anh nhớ đến cô thiếu nữ mười sáu tuổi năm nào. Ý cười trên mặt Mục Dục
Vũ càng rõ hơn, anh ho khẽ, hỏi cô bằng một giọng hết sức dịu dàng: “Tìm
tôi có việc à?”

"Ồ, đúng rồi.” Nghê Xuân Yến ngẩng lên, nói: “Mục Dục Vũ, nếu anh nói
chúng ta là bạn cũ thì hôm nay tôi cũng lấy hết thể diện để nhờ cậy anh vậy,
chuyện của anh Đại Quân... Tôi biết tôi không thể xen vào, nhưng người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.