KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 352

như anh ấy anh cũng biết, tính tình thẳng thắn và không phải loại người trộm
cắp, tôi..."

Mục Dục Vũ thầm nghĩ chẳng lẽ chuyện nhỏ này mà tôi cũng không nhìn ra,
còn cần em nói sao? Nhưng cô nàng này cũng thật ngốc nghếch, chuyện này
có nhiều uẩn khúc mà cô vẫn mặc kệ, vẫn dám công khai nói to giữa chốn
đông người, cô không sợ đắc tội với bao nhiêu người sao?

Mà người cô đắc tội đầu tiên, chính là thím Dư quản gia của nhà này.

Mục Dục Vũ hơi buồn cười, cắt ngang: "Mặc đồ vào."

“Hả?”

"Mặc áo khoác của em vào, đi với tôi đến nơi này trước, lúc về chúng ta sẽ
nói chuyện này sau."

“Nhưng tôi... tôi đến giờ phải về rồi...”

"Không đi?" Mục Dục Vũ cau mày, hỏi.

"Được, được rồi." Nghê Xuân Yến không dám phản đối, nói: "Anh đợi chút,
tôi đi lấy đồ."

"Tôi ra xe đợi em."

Mục Dục Vũ ngồi trên xe đợi một lúc mới thấy Nghê Xuân Yến mặc chiếc
áo khoác nhung đỏ anh tặng, tay xách một cái túi lưới hoàn toàn không ăn
nhập với quần áo, vội vàng chạy lại. Tuy lạc tông nhưng không thể phủ nhận
rằng việc cô chịu mặc chiếc áo khoác kia đã khiến anh rất hài lòng, hơn nữa
cô quả thật rất hợp với những bộ đồ có màu sắc tươi sáng bởi chúng làm tôn
lên làn da trắng nõn và gương mặt xinh đẹp thanh tú của cô.

Cô vẫn như ngày xưa, vẫn là một cô gái xinh đẹp.

Mục Dục Vũ bỗng thấy hơi chua xót, vì Nghê Xuân Yến bây giờ dù có trang
điểm thế nào thì cũng không thể quay về quãng thời gian thanh xuân vô tư
không biết sợ hãi nữa. Làn da nhăn lại, đỏ bừng vì lạnh, tay chai sạn nứt nẻ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.