KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 385

chưa từng thấy? Hả? Bao năm trước chúng ta đã vượt qua nhiều gian khổ, có
sóng gió nào mà chưa từng trải qua? Khó khăn lắm mới đến được ngày hôm
nay, đừng để chuyện này đánh bại anh! Anh không tin bác sĩ tâm lý, được,
chúng ta không cần mất mặt trước người ngoài, nhưng anh tin tôi mà. Kể tôi
nghe không được sao?”

Mục Dục Vũ ngước lên, ánh mắt bi ai, lắc đầu nói: "Tôi không nói được,
thật đấy, không phải không muốn nói, nhưng tôi nói rồi có tác dụng gì
không? Cái đó, cái đó là ảo giác, dù tốt đẹp mấy nó cũng chỉ là ảo giác, nó
không thể là thật, đến khi dược tính qua đi, nó không còn là gì nữa, anh
không hiểu đâu..."

Cổ họng anh bỗng nghẹn lại, anh nghiêng đầu, lấy tay vuốt mặt, sau đó hắng
giọng nói: "Anh yên tâm, tôi không sao, như anh đã nói, sóng gió lớn mấy
chúng ta cũng vượt qua, chút chuyện vặt vãnh này làm sao đánh bại được
tôi. Đi, chúng ta còn rất nhiều việc để làm, một mình Diệp Chỉ Lan không
thể có được thuốc đó, chắc chắn cô ta có trợ thủ."

Diêu Căn Giang gật đầu. "Điểm này tôi cũng nghĩ tới, tôi đề nghị đừng lặng
lẽ quan sát nữa, hãy chủ động đánh trả cho bọn họ trở tay không kịp."

• Page: Eb00kngôntìnhmiễnphí

Mục Dục Vũ bàn bạc với anh ta vài câu, cả hai đi xuyên qua tòa nhà thí
nghiệm đến bãi đậu xe, ở đó Tôn Phúc Quân đeo kính râm, đang đứng thẳng
lưng chờ đợi. Thấy anh đến, anh ta tháo cặp kính xuống, gật đầu chào anh.
"Tiên sinh, có kết quả rồi? Thế nào?"

"Có lòng quá." Mục Dục Vũ nói ngắn gọn. "Như chúng ta đã đoán từ trước,
không sai mấy."

"Sức khỏe ngài..."

Mục Dục Vũ miễn cưỡng nở nụ cười. "Không sao, chết không nổi đâu."

“Bây giờ chúng ta đi đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.