KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 387

Chính là cái lần ngài bỗng mất kiểm soát, lao lên lầu định bóp chết phu
nhân, ngài còn nhớ không?" Tôn Phúc Quân nói. “Tôi nhìn người hiếm khi
sai sót, ngài là người đàn ông đã có tính toán thì sẽ đi đến cùng, bỗng dưng
lại chạy đi bóp chết một người phụ nữ, chuyện này không giống ngài. Hơn
nữa ngài chưa thấy dáng vẻ của ngài lúc đó đâu, cứ như là... "

Diêu Căn Giang lạnh lùng chen vào: “Tôn Phúc Quân, được rồi đấy.”

Mục Dục Vũ cười cười: “Không sao, anh định nói cứ như là tôi bị điên chứ
gì? Chuyện đó tôi cũng nhớ, lúc sau tôi cũng nghi ngờ tại sao chỉ một lúc
ngắn ngủi mà tôi lại mất kiềm chế như thế."

"Dưới quê chúng tôi từng xảy một chuyện." Tôn Phúc Quân nghiêm túc nói.
“Một bà vợ từ sau khi ly dị chồng bỗng trở nên điên loạn, suốt ngày nghi
thần nghi quỷ, cảm thấy người chồng cũ sẽ quay về trộm mất đứa con của
mình, thế là bà ta nhốt hai đứa trẻ trong nhà không cho chúng đi học, sợ ra
đường sẽ bị bắt cóc. Thật đáng thương, hai đứa trẻ bị nhốt trong nhà năm,
sáu năm trời mới được cục dân chính của huyện cứu ra. Lúc cứu chúng ra,
bà vợ kia lao tới liều mạng với người của huyện, bóp cổ một vị nữ cán bộ,
lúc đó cũng may tôi về nhà thăm người thân, đánh vào gáy bà ta một phát
cho ngất lịm đi, nếu không chưa biết chừng đã xảy ra chuyện lớn rồi."

Mục Dục Vũ nhìn anh ta, không giận mà buồn cười hỏi: "Tôi giống với bà
điên anh kể lắm à?"

Tôn Phúc Quân cười lúng túng. "Làm sao thế được, ý tôi là lúc đó trông ngài
cũng giống người đó."

Diêu Căn Giang cảm thán. "Đã bảo anh im miệng rồi còn nói à?"

Mục Dục Vũ nhìn Tôn Phúc Quân một lúc mới phì cười, nói: "Cái anh này,
vòng vo tam quốc để mắng tôi, tôi nhớ rồi đấy."

Tôn Phúc Quân cười ha ha, nói: "Tiên sinh, làm sao ngài giống được, ngài là
người làm việc lớn, hơn nữa tôi không có công lao cũng xem như có khổ lao
chứ, đúng không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.