KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 388

"Anh đúng là biết được nước lấn tới.” Mục Dục Vũ lắc đầu. "Được rồi, tôi
không phải người biết ơn mà không báo đáp, đợi chuyện này xong rồi tôi sẽ
tăng lương cho anh.”

"Không cần đâu, tôi muốn nhờ cậy ngài một chuyện."

Mục Dục Vũ lạ lùng nhìn anh ta, hỏi: "Nhờ cậy chuyện gì?"

Tôn Phúc Quân thu lại nụ cười, nghiêm chỉnh nói: “Ngài có cách làm của
ngài, đó không phải chuyện mà người khác có thể xen vào, nhưng tôi muốn
xin ngài khi xử lý phu nhân, ngài đừng làm khó cô ấy, được không ạ?”

Mục Dục Vũ sa sầm mặt.

“Tôi biết mấy câu này không dễ nghe, nhưng đành chịu, tôi không nói sẽ rất
bứt rứt. Ngài chưa thấy ban đầu khi cô ấy ở nhà thì như thế nào đâu. Ngài
nghĩ xem, cô ấy hạ độc ngài, tâm địa không tốt, còn có ngoại tình, cô ấy
không phải thứ gì tốt đẹp, không sai, rất đáng kiếp, cho dù bị đưa vào tù
cũng không lạ. Nhưng tôi cứ nghĩ, trước đó thì sao, lúc cô ấy gả cho ngài thì
không phải như thế đúng không? Có lẽ đổi lại một người phù hợp với cô ấy
thì cuộc sống sẽ thoải mái hơn, có lẽ cô ấy sẽ khác chăng?”

Mục Dục Vũ không tỏ vẻ gì, nhưng Diêu Căn Giang lại hiếm khi bật cười,
nói: “Tôi không biết vệ sĩ anh tuyển còn kiêm luôn chức khuyên răn người
khác làm việc đạo đức đấy.”

Mục Dục Vũ lạnh lùng đáp lời: “Tôi cũng không biết hóa ra tôi lại may mắn
như thế.”

Tôn Phúc Quân sờ sờ mũi, lúng túng ngậm miệng.

"Tôn Phúc Quân, anh nói chuyện này thì Mục tiên sinh nhà anh không thể
nào đáp ứng được, vì chuyện không đơn giản như anh nghĩ, những người
như anh bây giờ cũng hiếm gặp, tôi có thể hiểu nguyên nhân vì sao lão Mục
để anh tự do. Thế này đi, tôi nhận lời anh chăm sóc Mục tiên sinh, gắng sức
không để tay ngài ấy dính máu, được chưa?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.