KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 411

nhiều những vướng bận khác, bà lo cho tương lai, bà không nỡ bỏ quá khứ,
yêu thần là thế, nhưng bà cũng yêu cuộc sống vụn vặt và nhỏ bé của mình.

Nên bà đã biến thành cột muối.

Thế còn mày thì sao? Mày có quay đầu lại không? Mục Dục Vũ tự hỏi.

Anh nhắm mắt, quyết định phớt lờ cơn đau trong tim, phớt lờ tiếng khóc của
phụ nữ như xuyên thủng màng nhĩ, ở một nơi mà anh không nhìn thấy được,
hình như có người phụ nữ đang khóc, tiếng khóc ấy khiến tim anh quặn thắt,
nhưng không thể ngăn được anh. Anh là người quả quyết, anh tin chắc sự ra
đi, từ bỏ, sau đó làm lại từ đầu vào lúc này là lựa chọn lý trí nhất, cũng là
chọn lựa phù hợp nhất với lợi ích của đôi bên.

Anh mở mắt, sải bước thật dài, giơ tay ra vẫy taxi rồi ngồi vào trong, kìm
chế ham muốn quay đầu lại.

Đã kết thúc rồi.

Giấc mơ hoang đường kia, thế giới mộng ảo kia, đã kết thúc rồi, mọi thứ
vốn dĩ chưa từng bắt đầu, tất cả đều chỉ là ảo tưởng, đều do thứ thuốc gây ảo
giác chết tiệt kia gây ra.

Trong lòng anh trào dâng cơn lửa giận khó kiểm soát, anh nghĩ anh phải lôi
tên khốn chủ mưu ra, anh sẽ khiến hắn chịu ngàn mũi dao đau đớn.

Nhưng cùng lúc đó, trong anh lại xuất hiện một cảm giác bất lực. Mục Dục
Vũ lấy tay che mặt, hít một hơi thật sâu rồi thở ra, ở nơi sâu thẳm trái tim có
một vùng đất hoang vu lạnh lẽo, một ngọn lửa quét qua, tất cả trở nên điêu
tàn.

Về đến nhà rồi, Mục Dục Vũ gọi điện cho trợ lý Lâm, chỉ thị: “Tặng hết tất
cả cổ phần của quán mì cho cô Nghê Xuân Yến, tặng ngôi nhà cũ của mẹ tôi
cho cậu Nghê Siêu, ngày mai cậu đích thân làm, đừng để người thật thà chịu
thiệt thòi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.