KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 441

"Nghe anh này, bây giờ đi ăn với anh Mục, ăn xong rồi anh bảo Đại Quân
đưa em về, chuyện hôm nay..." Mục Dục Vũ ngừng lại rồi tiếp tục: "Chuyện
hôm nay đừng nói cho chị em biết, rõ chưa?"

"Vâng!" Cậu ngốc gật mạnh đầu.

"Cậu bé ngoan." Mục Dục Vũ cúi đầu, lau nhanh thứ nước mằn mặn ở khóe
mắt rồi ngẩng lên cười hỏi: "Thích ăn gì nào? Anh Mục hôm nay sẽ dẫn em
đi ăn hết."

"Em muốn ăn sườn xào!" Cậu ngốc nói to, rồi lập tức phát hiện ra mình nói
hơi lớn tiếng nên vội bịt miệng, nói nho nhỏ: "Nhưng sườn rất đắt."

"Em cũng biết sườn rất đắt à?"

"Vâng, chị em nói sườn đắt hơn thịt, mỗi lần chị chỉ nấu một ít." Cậu ngốc
lấy tay so sánh. "Nhưng chị em không thích ăn, lần nào cũng là Tiểu Siêu ăn
sạch.”

Mục Dục Vũ nhìn cậu ta, rồi đưa tay vò vò tóc cậu, nói: "Cái thằng ngốc
này, chị em không phải không thích, mà là nhường cho em. Lần nào cô ấy
cũng nhường, mà lần nào em cũng không phát hiện, em đúng là đồ ngốc."

"Em không ngốc!" Cậu ta lập tức phản bác.

"Được được, em không ngốc, chị em mới ngốc."

"Chị em cũng không ngốc." Cậu ngốc gân cổ lên, trừng mắt nhìn anh.

Mục Dục Vũ ngớ ra rồi bật cười to, nói: "Được, không ai ngốc hết, anh sai
rồi, anh dẫn em đi ăn sườn xào để chuộc lỗi nhé."

Cậu ngốc nhìn anh mấy lần, chắc chắn anh không nói dối rồi mới vui vẻ gật
đầu, nói: "Được thôi."

“Cái thằng bé này, đúng là khó chiều." Mục Dục Vũ cười.

Sáng nay Mục Dục Vũ cũng không muốn quay về công ty nữa, sau khi gọi
điện cho Tôn Phúc Quân, anh liền đưa em trai Nghê Xuân Yến đi ăn món

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.