KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 445

Chương 58

Chỗ trọ mới của Nghê Xuân Yến cách quán mì bị phá dỡ của nhà cô không
quá hai con đường, khu này cô rất quen thuộc nên tìm một chỗ trọ không hề
khó.

Hoàn cảnh sống cũng không tốt hơn là mấy, những ngôi nhà xây vào thập
niên tám mươi của thế kỷ trước, tường gạch cũ kĩ, bề ngoài trông xám xịt,
nhưng cũng may có một cánh cổng sắt lớn, cũng có cửa nhà đàng hoàng,
ngẩng lên nhìn trên lầu cũng có một đàn bồ câu bay lượn.

Mục Dục Vũ ngồi trong xe dừng ven đường, từ phía xa nhìn Nghê Xuân
Yến chạy lại đón em trai. Đại Quân và chị em họ lúc nào cũng trò chuyện
không dứt, ba người đứng cùng nhau cười nói rôm rả, ai không biết sẽ tưởng
họ là một gia đình.

Mục Dục Vũ ngắm nhìn, bỗng nhớ lại cái đêm đầu tiên gặp lại Nghê Xuân
Yến, anh cũng ngồi trong xe, cũng nhìn người phụ nữ bên ngoài kia không
chớp mắt. Đến hôm nay, anh bỗng ngẫm ra một vấn đề đã bị quên lãng từ
lâu: Tại sao khi ấy dù đã cách bao năm rồi nhưng anh vẫn chỉ cần nhìn một
cái là nhận ra ngay Nghê Xuân Yến?

Thực ra Nghê Xuân Yến đã thay đổi rất nhiều, mười sáu tuổi và ba mươi
tuổi cách nhau quãng thời gian tròn mười bốn năm. Thời thiếu nữ Nghê
Xuân Yến có gương mặt tròn trịa, bây giờ trán cô cao, gò má hơi hõm vào,
cằm nhọn, đôi mắt sâu hơn xưa nhiều, nơi bọng mắt đã thoáng thấy dấu vết
thời gian. Nhưng anh vẫn nhận ra ngay, dường như nhận ra cô không phải
nhờ vẻ bề ngoài, mà bởi những đặc trưng riêng của cô vậy, cho dù dung
nhan cô tiều tụy, gương mặt cô đầy vẻ khắc khổ.

Tại sao lại thế?

Lẽ nào anh chưa từng quên cô, trong sâu thẳm trái tim anh cũng giống cô,
chưa bao giờ quên đối phương?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.