KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 447

Mục Dục Vũ tiến đến gần cô từng bước một, anh chưa từng thấy cô cuống
quýt như lúc này, anh nghĩ mình cứ mặc kệ đấy thì sao? Cuộc đời ngắn ngủi
lắm, thời gian ly biệt lại quá dài, anh không còn mười bốn năm lần thứ hai
nữa.

“Nghê Xuân Yến.” Mục Dục Vũ gọi cô, tiếng gọi đầu tiên hơi run rẩy, nên
anh lại gọi tiếp: “Nghê Xuân Yến.”

Nghê Xuân Yến lùi lại một bước, lắp ba lắp bắp: “Anh... anh còn việc gì?
Tôi không nợ anh tiền, cũng không lấy đồ đạc nhà anh.”

Mục Dục Vũ gắng hết sức để giọng nói ôn hòa, thậm chí anh còn cố nở nụ
cười: “Anh biết, anh đến vì có lời muốn nói với em.”

“Nói gì chứ?” Nghê Xuân Yến lắc đầu, thẳng thừng. “Chúng ta khác nhau
như trời và đất, không có cùng tiếng nói.”

“Em đừng như vậy, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện được
không?” Mục Dục Vũ nhìn ngó quanh quất, phát hiện ra xung quanh chẳng
có chỗ nào có thể ngồi xuống trò chuyện, anh nghĩ ngợi rồi bảo: “Hay là
chúng ta đi ăn cơm nhé, thế nào?”

Nghê Xuân Yến ngẩng lên nhìn anh, giọng nói sắc nhọn: “Mục tiên sinh, có
gì ngài cứ nói ở đây đi.”

Mục Dục Vũ thở dài, ngước lên nhìn trời rồi hỏi: “Anh... anh chỉ muốn hỏi
dạo này em sống có ổn không? Tiền có đủ tiêu không? Không mở quán nữa
thì em định làm gì? Anh đã nói quán đó tặng em, bên Tiểu Lâm đã làm xong
thủ tục rồi, sao em lại không cần, em đúng là...”

Nghê Xuân Yến cắt ngang: “Bố tôi đã dạy thứ không phải của mình thì
không thể lấy không, lợi dụng người khác. Tôi có tay có chân, không cần
phải lợi dụng anh.”

“Đó là anh tặng em...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.