KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 450

“Em nói linh tinh gì thế...”

“Không phải nói mơ ư, sao nghe còn khó tin hơn cả bán đồ giả lừa gạt người
khác thế nhỉ?” Nghê Xuân Yến nhìn anh, dường như vẫn muốn nói thêm
những lời khắc nghiệt nhưng trong tích tắc chạm vào ánh mắt anh, cô lại thở
dài, mệt mỏi khoát tay. “Thôi được, ông chủ Mục, chuyện trước đây do tôi
tự chuốc lấy, mua một bài học không dễ dàng, sau này chúng ta đường ai
nấy đi, những lời này ngài đã nói và tôi đã nghe, đừng xem là thật, gió thổi
bay là hết. Tôi còn phải lên trên nấu cơm cho em tôi, cứ thế nhé, ngài tránh
đường cho.”

“Nghê Xuân Yến...” Mục Dục Vũ nắm chặt cánh tay cô.

“Mục Dục Vũ.” Nghê Xuân Yến quay sang, rưng rưng nước mắt, giọng
khàn khàn. “Nếu anh nói những lời này sớm hơn, tôi nghe rồi sẽ vui lắm,
còn phải cảm tạ trời đất nữa. Không sai, tôi thừa nhận tôi vô tư, tôi biết rõ
chúng ta không môn đăng hộ đối, nhưng vẫn ôm ấp ảo tưởng, đành chịu, ai
bảo tôi ngốc làm gì! Nhưng anh biết không, dù tôi mơ tưởng lớn đến đâu thì
cũng không chịu nổi sự hành hạ của anh.” Cô lắc đầu, nghẹn ngào. “Hôm
nay anh nói hối hận rồi, tôi phải theo anh về, ngày mai thì sao, ngày kia nữa,
hôm nào đó anh thay lòng tôi biết làm sao? Mục Dục Vũ, tôi già rồi, tôi
không còn là cô bé năm xưa, tôi không chịu đựng nổi. Mục Dục Vũ, tôi
không có văn hóa như anh, không có kiến thức như anh, tôi còn nghèo nữa,
người nghèo chí ngắn, cả đời này chỉ có thể kiếm chút ít tiền như nông dân
làm ruộng, tôi đi đâu cũng bị coi thường, anh hành hạ tôi như thế chẳng phải
vì tôi chỉ là đứa bán mì, không cần thiết xem tôi ra gì đúng không? Nhưng
tôi nói anh biết, cho dù tôi ngốc đến mấy thì tôi cũng không hèn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.