KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 460

Mục Dục Vũ hơi nheo mắt, sau đó anh đóng nắp hộp gỗ lại.

“Anh có thể không quan tâm, trong mắt người khác, nó có thể chỉ là một
mảnh đồng nát, nhưng nếu anh từng trải qua mưa bom bão đạn thì sẽ biết vật
này được đánh đổi bằng cả sinh mạng, giá trị của nó không thể đong đếm.”

“Tôi không có ý xem nhẹ nó.” Mục Dục Vũ nói. “Tôi chỉ hoài nghi làm thế
này thì có ý nghĩa gì.”

“Tôi cũng nghi ngờ.” Trương Khải Đông cười, bưng ly cà phê lên uống.
“Khác với anh là, tôi hiểu tấm huân chương đại diện cho điều gì, nên ngoài
nghi ngờ ra, tôi còn từng phẫn nộ.

Mục Dục Vũ nhìn anh ta, gật gù thấu hiểu, nói thẳng: “Anh cảm thấy không
công bằng với mẹ anh.”

“Phải.” Trương Khải Đông hít một hơi thật sâu rồi thở ra, cười nói: “Mẹ tôi
tuy xuất thân từ nông thôn, chưa từng được đi học nhưng cần mẫn, cực nhọc
chẳng oán thán nửa lời. Huân chương nếu có thể chia nửa thì công trạng
đương nhiên cũng phải thuộc về bà, nhưng bố tôi... tóm lại là tôi không thể
nào không tức giận.”

Mục Dục Vũ lơ đãng nói: “Mẹ tôi cả đời không kết hôn, trước khi đi lại yêu
cầu chôn cùng với tấm ảnh của bố anh, vì thế tôi cũng rất tức giận.”

Trương Khải Đông ngẩn người rồi hỏi ngay: “Ảnh của bố tôi?”

Mục Dục Vũ gật đầu, nhìn anh ta rồi nói: “Rất nhiều năm trước, bố anh đích
thân tặng mẹ tôi, tôi cũng không thể hiểu nổi, nhưng...”

Anh nhớ lại những lời Nghê Xuân Yến khuyên anh lúc đó, bỗng thấy đau
lòng, khàn giọng bảo: “Nhưng đó chỉ là chút mong nhớ còn lại trong tim bà,
đứng ở góc độ của mình, tôi cho rằng bà làm thế là vô nghĩa, nhưng tôi
không biết bà làm thế có cảm thấy mãn nguyện hay không.”

Trương Khải Đông trầm ngâm rồi nói: “Đúng vậy, bố tôi chắc cũng thế, giữ
lại nỗi nhớ, nhưng rốt cuộc chỉ thế mà thôi. Tình cảm chỉ dừng ở mức đó,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.