KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 466

Đối phương im lặng rồi nhắc: “Tôi xin ngài hãy suy xét lại...”

“Không cần.” Mục Dục Vũ đứng dậy, nói ngắn gọn. “Tôi đã quyết định, anh
yên tâm, mọi hậu quả do tôi tự chịu trách nhiệm, không liên quan đến bất cứ
ai, hơn nữa tồi là người rất yêu quý tính mạng, sẽ chuẩn bị sẵn những
phương pháp ứng cứu khẩn cấp.”

“Nhưng tôi vẫn không thấy cần thiết phải làm như vậy.”

“Đối với anh có thể là thế, nhưng đối với tôi thì khác.” Mục Dục Vũ ngẩng
lên, nghiêm túc nói. “Nhờ anh cả đấy.”

Người đàn ông kia bó tay, đành gật đầu.

Anh vừa ra khỏi phòng thí nghiệm thì Diêu Căn Giang đã bước nhanh lại,
giọng nghiêm khắc: “Đừng nói với tôi là anh đến đây vì cần đến thứ thuốc
độc đó nhé!”

Mục Dục Vũ không phủ nhận.

Gương mặt vốn thiếu cảm xúc của Diêu Căn Giang lúc này bỗng đỏ bừng,
anh ta giận dữ mắng: “Mục Dục Vũ, anh điên rồi sao?”

“Không, tôi rất bình tĩnh.” Mục Dục Vũ trả lời. “Tối nay anh hãy giúp tôi
hẹn trước với bác sĩ, tôi uống thuốc xong nếu có gì không ổn thì phải phiền
anh đưa tôi đến bệnh viện rồi.”

“Nghĩ hay quá nhỉ!” Diêu Căn Giang tức tối. “Tôi khinh thường những
người muốn tìm đến cái chết, tôi không cho phép anh làm thế.”

“Lão Diêu.” Mục Dục Vũ nhìn anh ta, nửa cười nửa không. “Anh nghĩ phải
làm sao để có thể sống cùng một người phụ nữ?”

“Muốn sống thì sống chung thôi, à không phải...” Diêu Căn Giang lắc đầu.
“Chuyện này và cái chúng ta đang nói là hai chuyện khác nhau, anh nghe rõ
đây, giao món đồ trong túi anh ra đây, đừng để tôi ra tay!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.