KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 467

Mục Dục Vũ lắc đầu. “Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi, tôi muốn hỏi là vì
sao anh có thể xác định được rằng anh sẽ không hối hận sau khi cưới vợ
anh? Tôi nói không phải chứ, vợ anh không mấy xinh đẹp, vóc dáng cũng
không bốc lửa, nhà vợ anh cũng không có tiền...”'

“Hừ, liên quan gì đến anh?” Diêu Căn Giang nổi cáu, buột miệng chửi. “Vợ
tôi tốt hay không thì tôi biết là được, có cần nói cho anh biết không?”

“Nói đi.” Mục Dục Vũ không tức giận mà chỉ cười. “Tôi vẫn luôn thắc mắc
mà.”

“Anh...” Diêu Căn Giang hơi ngờ vực nhưng vẫn nói: “Thế nào nhỉ, hai
chúng tôi ban đầu học cùng trường, cùng bước ra xã hội, trong mấy năm tôi
sống thảm nhất, không ai coi trọng tôi, nhưng chỉ có cô ấy luôn theo tôi...”

“Nói thế thì thực ra là anh biết ơn?”

“Đương nhiên là biết ơn, nhưng từ này nghe sến quá, sống cùng nhau không
phải chuyện ai biết ơn ai, mà là hai chúng tôi đều biết đối phương tốt ở điểm
nào.” Diêu Căn Giang suy nghĩ, như nghĩ ra chuyện gì đó tốt đẹp nên vẻ mặt
trở nên dịu dàng hơn. “Vợ tôi bên ngoài thì nhanh nhẹn lắm, nhưng bên
trong lại rất ngốc, ngoài tôi ra chắc chẳng có người đàn ông nào chịu nổi
người ngốc như thế. Anh từng thấy ai xào rau mà tưởng đường là muối
chưa?”

“Chưa.” Mục Dục Vũ thành thật lắc đầu.

“Cô ấy làm thế đấy, mà không chỉ một lần, hồ đồ tới mức đi đâu cũng không
tìm ra phương hướng.” Diêu Căn Giang khẽ cười, rồi ngay sau đó nghiêm
túc, nhìn anh, lạnh lùng nói: “Hôm nay anh lạ thế, rốt cuộc là làm sao?”

Mục Dục Vũ thở dài, rồi đáp ngắn gọn: “Tôi muốn lập gia đình rồi.”

Diêu Căn Giang nhìn anh bằng ánh mắt sửng sốt. Hồi lâu sau, anh ta mới
định thần lại, hỏi với vẻ không chắc chắn: “Anh... ý nói kiểu lập gia đình
giống tôi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.