KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 470

chiếc ghế tre thấp nhỏ, bò toài lên bàn ra sức vẽ vời gì đó, mẹ ruột của anh ở
cách đó không xa, toàn thân được bao phủ trong ánh sáng dịu dàng, bà cúi
đầu, đang lặng lẽ thêu thùa.

“Ngoan nhé, vẽ xong bài tập rồi mẹ sẽ thêu xong con vịt nhỏ cho con.”

Mẹ ngồi trong ánh sáng, giơ khung thêu lên dịu dàng hỏi “Nhìn này, vịt con
đẹp không?”

Đó chính là chiếc khăn tay anh đã làm mất. Mục Dục Vũ sững sờ, cố gắng
giãy giụa, khung cảnh trước mặt bỗng thay đổi, con vịt được một chiếc
khung bao xung quanh, lặng lẽ nằm trong cái tủ sát tường cũ kĩ. Anh ngơ
ngẩn nhìn, bỗng sau lưng vọng tới giọng nói trong veo của trẻ con: “Bố ơi
bố, nhìn bức tranh của con này!”

Anh quay lại, Phi Phi giơ cao bức tranh chạy đến, đôi mắt đen tròn cười tít
lại, trên gương mặt đầy ắp vẻ mong chờ được khen ngợi.

Đó là con trai anh, anh đã rất lâu không nhìn thấy thằng bé rồi.

Mục Dục Vũ phát hiện ra chính anh thực sự cũng nhớ nó, cho dù thằng bé
chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, nhưng thằng bé lại rất hoạt bát đáng
yêu, vừa hiếu thắng vừa xấu nết, nhìn kiểu nào cũng là con của nhà họ Mục.
Mục Dục Vũ bỗng rất muốn ôm chặt thằng bé vào lòng, và anh đã làm thế.
Cơ thể mềm mại của nó ôm trong vòng tay đã gợi lên sự dịu dàng trong anh.
Anh không nghĩ ngợi gì, đưa chiếc cằm mọc râu lún phún ra cạ vào khuôn
mặt trắng nõn của nó.

Phi Phi cười khanh khách, vặn vẹo trong lòng anh, vừa giãy giụa vừa kêu
lên: “Bố ơi nhột quá, bố xấu quá.”

“Nhóc con, xuống ngay đi, đừng làm bố mệt, bố vừa về còn đang mệt đấy,
mau xuống đây.”

Mục Dục Vũ ngước lên, Nghê Xuân Yến xuất hiện trước mặt anh, sắc mặt
hồng hào, mỉm cười trách móc Mục Phi Nhiên, sau đó ngẩng lên nhìn anh,
ánh mắt dịu dàng như nước, cười tươi hỏi: “Anh về rồi à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.