KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 474

Chương 62

Lúc Mục Dục Vũ tỉnh lại thì phát hiện ra anh đang nằm trong bệnh viện.

Anh nhìn xung quanh, nhận ra bên cạnh mình bày những dụng cụ y tế quen
thuộc, mũi gắn ông thở, anh hơi nhúc nhích thì máy đã phát ra tiếng “tít tít”.

Cửa phòng bệnh lập tức mở ra, mấy bác sĩ dẫn theo y tá vào trong. Anh nhận
ra đó là những bác sĩ đã chăm sóc anh đợt trước.

“Tôi...” Anh muốn nói nhưng nhận ra giọng mình khàn đến đáng sợ.

Bác sĩ giữ anh lại, ôn hòa nói: “Khoan hãy nói chuyện, Mục tiên sinh, để
chúng tôi kiểm tra trước đã.”

Ông ta gật đầu với trợ lý đứng cạnh, hai bác sĩ trẻ tiến lên làm một số kiểm
tra đơn giản, bác sĩ dẫn đầu nhìn số liệu rồi mỉm cười, nói với Mục Dục Vũ:
“Mục tiên sinh, vì anh bị nhồi máu cơ tim nên đã được đưa vào đây, nhưng
tình trạng hiện giờ cơ bản đã ổn định, yên tâm nhé, ở lại bệnh viện quan sát
thêm vài ngày là có thể ra viện rồi.”

“Còn về vấn đề sót lại của thuốc trong cơ thể anh, tôi sẽ họp với những
chuyên gia khác, cùng lên liệu trình hồi phục sức khỏe cho anh, nhưng quá
trình này có thể sẽ hơi vất vả và lặt vặt, anh phải chuẩn bị tâm lý.”

Mục Dục Vũ gật đầu, nhắm mắt lại.

Trong cơ thể anh hình như còn chút cảm giác đau đớn tức thở vào giờ phút
cuối cùng trong mơ, cánh tay anh vẫn cảm nhận được hơi ấm cơ thể của
người phụ nữ và đứa trẻ.

Giấc mơ đó rất dài, dài đến độ đủ để anh cảm thấy hơi ấm thân thiết ấy hòa
vào cơ thể mình, đủ để anh suy nghĩ rõ ràng một vấn đề mà trước đó anh vẫn
chưa quyết định, anh biết đó là lần cuối nằm mơ, cánh cửa không gian song
song cuối cùng đã đóng lại hoàn toàn, nhưng anh không còn thấy cảm giác
trống rỗng, không vì mất đi sự yên bình trong không gian đó mà bực bội,
tiếc nuối, vì anh biết giấc mơ ấy đã hoàn thành sứ mệnh của nó, nó đã truyền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.