KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 479

chuông.

Y tá lập tức chạy tới, hỏi: “Mục tiên sinh, ngài cảm thấy thế nào ạ?”

“Không ổn.”

Khái niệm “không ổn” này quá lớn, có thể suy đoán tận bên trong, mà cũng
có thể chỉ lý giải ở bề ngoài, mà thân phận của anh đương nhiên là bác sĩ lẫn
y tá ở đây đều không dám coi thường. Cô y tá kia vội vàng chạy ra ngoài, lát
sau lập tức có hai bác sĩ trẻ chạy vào.

Họ nhìn mọi số liệu của anh, thăm hỏi mọi tình trạng của anh, dù bác sĩ nói
sao thì Mục Dục Vũ đều sa sầm mặt không trả lời, một cô y tá thử mở chăn
của anh ra để tiến hành kiểm tra thì Mục Dục Vũ đã lấy cuốn tạp chí đánh
lên tay, lạnh lùng bảo: “Không được phép động vào tôi!”

Khí thế của anh quá lớn, đám người kia quả nhiên không dám động vào. Bác
sĩ nhìn nhau, trong đó một người lên tiếng dò hỏi: “Xin lỗi Mục tiên sinh,
chúng tôi không nhìn thấy có vấn đề gì, không dám chẩn đoán linh tinh, hay
là ngài đợi một lát, chủ nhiệm Lý đang phẫu thuật, ông ấy làm xong sẽ đến
đây khám cho ngài ngay.”

Chủ nhiệm Lý là bác sĩ điều trị chính cho Mục Dục Vũ, anh cũng ngại hành
hạ ông ta nên lắc đầu, bảo: “Thôi, bây giờ tôi cũng không khó chịu nhiều, tôi
cần nghỉ ngơi, các người ra đi.”

Người chăm bệnh của anh vội bước tới giúp anh nằm xuống, đám bác sĩ y tá
len lén lui ra, lúc đóng cửa Mục Dục Vũ còn thoáng nghe có người làu bàu:
“Người có tiền thật khó hầu hạ.” Mục Dục Vũ hơi mỉm cười, không phản
bác, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Anh nhắm mắt được một lát thì nghe thấy có người rón rén đi vào, âm thanh
đẩy cửa của người đó rất nhẹ nhàng, có thể biết được là dùng tay đẩy cửa ra
từng tí một, tiếng chân bước cũng rất khẽ, sau đó người ấy lặng lẽ ngồi cạnh
giường anh, hình như ngay cả tiếng thở cũng kìm nén.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.