KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 493

máy.

Vệ sĩ nãy giờ đi theo anh không dám lại gần thấy thế thì vội bấm nút thang
máy, rồi lại bảo vệ cho anh và Nghê Xuân Yến vào trong, từ chối những
người khác muốn đi cùng rồi bấm nút đóng lại.

Thang máy đi lên, Nghê Xuân Yến hơi căng thẳng, muốn rút tay ra nhưng
Mục Dục Vũ sa sầm mặt, lạnh lùng nhìn cô. Anh quá uy nghiêm, Nghê
Xuân Yến bị anh trừng mắt thì không dám nhúc nhích nữa, ấp a ấp úng giải
thích: “Mục Dục Vũ, tôi tự đi được.”

Mục Dục Vũ không trả lời.

“Chúng ta như thế này không ổn...” Nghê Xuân Yến cuống lên.

“Có gì không ổn?”

“Hai... hai ta không hợp.” Nghê Xuân Yến liều mạng nói. “Có phải anh
không biết đâu.”

Mục Dục Vũ nghiêm túc nhìn cô, cứ nhìn đến khi cô đỏ mặt tía tai, có phần
luống cuống, sau đó anh nắm tay cô đặt vào trong túi áo khoác, nói: “Anh
thấy rất ổn, ai bảo không hợp thì nói kẻ đó đến tìm anh.”

Nghê Xuân Yến ngẩn người, cô không phải là người mồm mép nên lóng
ngóng và ra sức giải thích: “Anh... đừng như vậy, hai ta chẳng đã nói rõ rồi
sao? Tôi chỉ đến chăm sóc anh mấy ngày, mang thức ăn cho anh, anh không
cần quá biết ơn tôi đâu, thật đó, những người quen khác nếu bệnh, giúp được
gì tôi cũng sẽ giúp. Anh... bây giờ anh đang bệnh, những lời anh nói anh
không biết mang ý nghĩa gì đâu, Mục Dục Vũ, chúng ta đừng đùa nữa được
không? Tôi... anh đưa tôi đi đâu thế...”

Mục Dục Vũ chợt ngẩng phắt lên, lạnh lùng hỏi: “Những người quen khác
nếu bệnh thì em cũng giúp thế này?”

“Đúng... đúng thế.,.”

“Anh muốn sống với em, là vì cảm kích em?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.