KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 501

Mục Dục Vũ mỉm cười, sải bước đi vào trong, khi đi ngang qua bọn trẻ anh
bỗng trông thấy Tiểu Siêu đang trốn ở một góc, ngắm nhìn những món đồ
chơi trên tay bọn trẻ bằng ánh mắt đầy hâm mộ. Mục Dục Vũ bước tới hỏi:
“Này, em làm gì ở đây vậy?”

Cậu ngốc giật nảy mình, ấp a ấp úng: “Anh... Mục... em đang nhìn họ chơi.”

“Sao không tới đó chơi chung?”

Cậu ngốc nói vẻ tiếc nuối: “Các bạn không chịu chơi với em.”

Mục Dục Vũ liếc nhìn đám trẻ, đứa lớn nhất không quá mười một, mười hai
tuổi, đứa nhỏ cũng chỉ năm, sáu tuổi, chúng đang ở độ tuổi nghịch ngợm nên
việc kéo bè kết phái, cô lập một đứa trẻ thiểu năng là hành vi rất tự nhiên.
Mục Dục Vũ nhướn mày, hỏi: “Anh Mục mua cho em, có cần không?”

“Cần!” Tiểu Siêu vui vẻ trả lời to, nhưng lập tức tỏ ra khó xử, cau mày nói:
“Nhưng em không biết chơi, chị nói nguy hiểm lắm, không cho em chơi.”

“Không sao, anh chỉ em chơi.” Mục Dục Vũ hất cằm, nói: “Đi, chúng ta đi
mua.”

Tiểu Siêu hào hứng kéo anh đến tiệm tạp hóa nhỏ gần đó. Mục Dục Vũ nhìn
thấy cửa hàng đó bán toàn những thứ rẻ tiền, pháo hoa nho nhỏ và những
phong pháo để bọn trẻ con chơi. Anh bảo bà chủ lấy một cái túi nhựa để
Tiểu Siêu tự chọn, cậu ta do dự không biết chọn cái nào, cầm lên rồi lại đặt
xuống. Mục Dục Vũ sốt ruột nên giành lấy cái túi, vơ một đống bỏ vào
trong.

“Đủ rồi đủ rồi.” Tiểu Siêu kêu to. “Nhiều quá, đủ rồi đủ rồi.”

“Nhưng cái này nổ ra là thành một cái cây đấy.” Mục Dục Vũ cầm lên, nói.

“Hả? Thế em mua.”

Mục Dục Vũ lại cầm lên một cái. “Cái này là một đóa hoa.”

“Thế thì em cũng mua.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.