KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 504

Chương 66

Đến nơi, Nghê Siêu rút một chiếc chìa khóa từ trên cổ ra, cúi xuống mở cửa,
vừa vào đã gọi to: “Chị ơi chị, anh Mục đến nhà chúng ta ăn cơm này, chị
nấu nhiều hơn nhé.”

Máy hút khói cũ trong bếp đang chạy ầm ầm, một mùi thơm thịt viên lan
tỏa, Nghê Xuân Yến gọi với ra trong tiếng ồn: “Tiểu Siêu em nói gì? Nói to
lên, chị đang bận, không nghe thấy.”

Tiểu Siêu đang định nói to thì Mục Dục Vũ đã vỗ vai cậu, ra hiệu cậu đừng
nói gì, anh đưa một chiếc túi cho cậu, nói: “Này, áo mới mua cho em, thử
đi.”

Tiểu Siêu mừng rỡ nhận lấy, xé túi giấy ra, lấy một chiếc áo len màu xanh
nhạt, ngắm nghía hồi lâu, dòng chữ tiếng Anh và hình hoạt hình in trên mặt
trước áo đã thu hút toàn bộ sự chú ý của cậu.

Mục Dục Vũ cười, cởi áo khoác ra rồi tìm một chỗ đặt mấy túi đồ xuống,
ngước lên quan sát xung quanh một lượt: Đó là một căn hộ kiểu cũ, bố cục
vuông vức, hai phòng ngủ đối diện nhau, một gian treo rèm cửa gỗ, cánh cửa
dán hình chuột Mickey, chủ nhân là ai thì nhìn cũng biết. Trong nhà thu vén
rất sạch sẽ gọn gàng, phòng khách đang bật ti vi, tiếng hát chúc mừng nối
tiếp nhau vang lên, trên bàn bày một chậu thủy tiên tỏa mùi hương ấm áp.
Bàn trà nhỏ phía trước xô pha còn bày một chiếc bình nhựa, không cần mở
ra cũng biết bên trong chứa đầy những thứ như kẹo, hạt dưa, v.v... Cạnh đó
là một bộ câu đối xuân chưa kịp bóc ra, xem ra là định ăn xong cơm mới
dán.

Tất cả đều mang không khí ngày Tết.

Mục Dục Vũ lặng lẽ đi đến phòng bếp, căn phòng không lớn, chỉ hai người
đứng bên trong cũng thấy chật chội.

Trong nhà rất ấm, bóng đèn màu vàng cam treo trên đỉnh đầu, dưới ánh sáng
dịu dàng, Nghê Xuân Yến buộc tóc, mặc áo len cổ cao màu đen, eo quấn tạp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.