KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 508

Anh không cho cô kịp nói gì, bước lên bưng đĩa thức ăn đi, đặt xuống bàn
bên ngoài rồi quay trở lại lấy thêm hai đĩa nữa, vừa ngẩng lên thì thấy Nghê
Xuân Yến đang nhìn anh không chớp mắt, Mục Dục Vũ mỉm cười, bước tới
hỏi: “Nhìn anh làm gì?”

“Mỗi lần anh đến nhà chúng tôi, cuối cùng tôi đều phải bất đắc dĩ chuyển
nhà.” Nghê Xuân Yến nghiến răng, nó: “Căn nhà này tôi nhờ hàng xóm cũ
mới thuê được, chủ nhà quen tôi còn không chịu nhận tiền, tôi nói trước cho
đỡ mất lòng sau, lần này dù anh làm trò gì thì tôi cũng quyết không dọn đi
đâu.”

Câu này cô nói chắc như đinh đóng cột, tuy thô lỗ khó nghe nhưng để lộ tâm
trạng bất an của cô. Mục Dục Vũ thấy mềm lòng, anh thở dài. “Được, anh
biết rồi.”

“Thế anh đợi một chút, cơm sắp xong rồi.” Nghê Xuân Yến hiếm khi nói
nặng lời với anh nên nói xong lại thấy ngượng, lúng túng quay đi, bổ sung
một câu như khỏa lấp: “Không biết anh đến nên không chuẩn bị thức ăn anh
có thể ăn được, tôi nấu thêm cho anh hai món nóng nữa, đừng để vừa ra viện
ăn cơm chỗ tôi xong lại phải vào đó tiếp...”

“Nghê Xuân Yến.” Mục Dục Vũ bất mãn trách móc. “Tết nhất em nói năng
kiêng kị giùm anh đi.”

Nghê Xuân Yến vội ngưng bặt, rồi nói: “Nói sai rồi nói sai rồi, năm mới
nhất định sẽ suôn sẻ, thuận lợi, mọi người đều bình an!”

“Tiền tài dồi dào, muốn gì được nấy!” Tiểu Siêu đứng cạnh không hiểu gì
cũng gào lên theo.

Mục Dục Vũ cười, anh nhìn Nghê Xuân Yến, cuối cùng không nói gì mà
quay sang vỗ vai Tiểu Siêu. “Đi, em đi mặc áo mới vào để cho chị xem
nào.”

“Tôi có thiếu đồ cho nó mặc đâu? Sao anh lãng phí tiền làm gì?” Nghê Xuân
Yến nói vậy nhưng mặt vẫn thoáng nét mừng vui bất ngờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.