KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 514

Mục Dục Vũ quàng tay qua ôm cô vào lòng. Anh ôm cô thật chặt, không nỡ
buông tay ra nữa, vuốt ve xoa dịu người phụ nữ đang khóc trong lòng, mắt
anh cũng hoe đỏ. Anh bỗng cảm thấy quá may mắn, may mà ông trời có
mắt, may mà anh vẫn chưa làm chuyện gì quá xấu xa, may mà trải qua bao
xa cách, cuối cùng anh cùng đã bù đắp được chút hạnh phúc cho cô.

Hai người dựa vào nhau, thời gian trôi qua rất nhanh. Mục Dục Vũ bỗng
phát hiện ra đã gần nửa đêm, ngoài cửa sổ chợt vang lên tiếng pháo hoa, trên
ti vi, một nhóm nam nữ ăn mặc rất đẹp bắt đầu đếm ngược. Một năm cũ đã
qua như lật một trang sách, một năm mới lại đến trong tiếng hô vang đồng
thanh của mọi người. Mọi thứ đều mới, chuyện gì mới cũng sẽ tốt đẹp.

Năm mới đến, dù ra sao, cũng sẽ tốt hơn năm cũ.

Tối đó Mục Dục Vũ không về nhà mà ở tạm trong phòng Tiểu Siêu một
đêm. Mục Dục Vũ vốn ngỡ rằng sẽ phải miễn cưỡng nằm trên xô pha cũ,
không ngờ Nghê Xuân Yến lo anh vừa mới ra viện, nên đã trải một tấm trải
giường dày trong phòng Tiểu Siêu, rồi tìm một tấm chăn bông và gối đầu
mới cho anh. Lúc anh ngủ còn ngửi thấy mùi hương của vải được phơi qua
nắng, bên tai nghe tiếng pháo trúc nổ ngoài cửa sổ, bỗng cảm thấy đây có lẽ
là mùa xuân mà anh thấy thoải mái nhất từ sau khi trưởng thành.

Vì người phụ nữ anh yêu lo lắng cho anh.

Cho dù cô vẫn chưa tin tưởng anh thật sự, cho dù cô vẫn chưa cho anh câu
trả lời mà anh muốn nghe nhất, nhưng cô vẫn ở đó.

Đây là một sự khởi đầu tốt, chẳng phải sao?

Tối đó Mục Dục Vũ ngủ rất ngon. Sáng hôm sau, anh dậy sớm, tính thần
phấn chấn, cảm thấy sức sống tuổi trẻ như đã quay trở về với cơ thể mình
vậy.

Anh dậy tắm rửa, ăn bát mì coi như bữa sáng, rồi lấy bao lì xì đã chuẩn bị
sẵn mừng tuổi cho cậu ngốc. Anh đưa bao li xì khác cho Nghê Xuân Yến, cô
ngạc nhiên hỏi: “Em cũng có phần à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.