KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 515

“Ừ.” Mục Dục Vũ gật đầu. “Em vất vả rồi.”

Nghê Xuân Yến mím chặt môi, ngần ngại một lúc rồi mới nhận, nói: “Cảm
ơn anh.”

“Sau này năm nào cũng có, xem như đại cát đại lợi.” Mục Dục Vũ nói. “Em
thay quần áo mới đi, mặc cái anh mới mua cho em ấy, rồi chúng ta đưa Tiểu
Siêu đến nơi này.”

“Hả? Em còn phải đi chúc Tết người lớn...”

“Chiều hãy đi, mùng Một chúng ta phải chúc Tết mẹ anh trước.” Mục Dục
Vũ cười nói. “Cùng đi nhé, mẹ anh nhất định sẽ nhớ chúng ta đấy.”

Nghê Xuân Yến dần đỏ mặt, quay lưng về phòng, lát sau, cô đi ra, người
mặc áo mới mà Mục Dục Vũ mang tới, tóc buông xõa, từng lọn xoăn lại tự
nhiên, gương mặt thoa ít phấn, và tô son, trông rất xinh đẹp nổi bật.

Cô hơi luống cuống kéo gấu áo xuống, đây là một chiếc áo khoác dài màu
kem có cổ lông, phần eo còn có thắt lưng vải làm cho thân hình càng mảnh
mai, cao quý. Nhưng Nghê Xuân Yến rõ ràng chưa mặc qua kiểu áo này nên
thấp thỏm hỏi: “Cái... cái này hơi quá đúng không...”

Mục Dục Vũ mỉm cười bước lại, tự tay kéo cổ áo lên cho cô, nhẹ nhàng vuốt
ve quanh cần cổ thon dài của cô, nói: “Thiếu trang sức, không sao, sau này
anh sẽ chuẩn bị cho em.”

“Đừng, em không quen.”

“Thế này rất đẹp.” Mục Dục Vũ chuyển đề tài. “Hôm nay em rất xinh đẹp.”

“Em... em đã già lắm rồi, còn đẹp cái gì...”

Mục Dục Vũ ôm lấy cô, cúi xuống hôn lên vành tai trắng trẻo của cô, một
câu nói trong giấc mơ lúc này rất tự nhiên thoát ra khỏi miệng anh: “Trong
mắt anh, em đã đủ xinh đẹp lắm rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.