KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 516

Bên ngoài ánh nắng chan hòa, từng đợt pháo nổ vang vang, Mục Dục Vũ ôm
cô nàng ngốc nghếch ấy. Anh nghĩ có lẽ nếu không gặp cô thì cả đời này anh
sẽ chẳng có được cảm giác an toàn đến thế. Vì có cô nên nhất cử nhất động
của anh mới trở nên vững vàng. Anh cam tâm tình nguyện trả giá, anh muốn
đem đến cho người phụ nữ này chỗ dựa và cuộc sống vui vẻ thoải mái hơn.

Mục tiên sinh mãi sau mới tiếp tục thốt ra được một câu: “Anh sẽ tốt với
em.”

Vì sợ Nghê Xuân Yến không tin, nên anh lại vội kéo Tiểu Siêu lại, ôm lấy
cậu nhóc, nói: “Anh sẽ tốt với các em.”

Nghê Xuân Yến không nhúc nhích, gục đầu vào anh, gương mặt dần dần đỏ
lên. Nhưng khi Mục Dục Vũ tưởng đã giành được chiến thắng tuyệt đối, cô
bỗng ngước lên, hung dữ nói: “Em nói trước đấy nhé, nếu anh nói mà không
làm thì em... em... em sẽ không tha cho anh đâu!”

Mục Dục Vũ ngớ người, sau đó phì cười, ôm chặt hai chị em cô vào lòng.
Anh không còn trẻ nữa, không cần nói quá nhiều, nhưng anh biết lúc này
đây, những gì anh muốn nói Nghê Xuân Yến đều biết hết.

Cô hiểu anh, luôn như vậy, giống như anh thực ra cũng hiểu cô vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.