KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 526

Phía sau vang đến một tiếng ho, Mục Dục Vũ buông Nghê Xuân Yến ra,
quay đầu lại, trợ lý Lâm hơi ngượng ngập đứng đó, thấy sếp cuối cùng cũng
nhìn mình thì vội cười nói: “Tiên sinh, bên kia đã xong rồi mời ngài sang đó
kiểm tra.”

“Sang đó đi.” Mục Dục Vũ một tay kéo Nghê Xuân Yến, tay kia kéo Tiểu
Siêu đi đến bên mộ Mục Giác.

Ba người họ đứng đó, Nghê Xuân Yến đưa Tiểu Siêu đến lạy Mục Giác ba
lần, sau đó vỗ vỗ đầu cậu, nói: “Nào, chúc tết dì Mục đi.”

“Chúc dì Mục ăn tết vui vẻ.” Tiểu Siêu ngoan ngoãn nói.

“Không có gì nói với dì à?” Nghê Xuân Yến xoa đầu cậu ngốc, hỏi. “Ở nhà
em chẳng nói là rất nhớ cô giáo Mục đó sao? Nói đi, cô giáo Mục nghe thấy
đó.”

“Vâng.” Nghê Siêu tiến lên một bước, hỏi: “Dì ơi, dì đã nói sẽ biến thành
cầu vồng mà. Tại sao con đợi rất lâu cũng chưa thấy cầu vồng dì biến thành
thế ạ?”

“Con và chị đã chuyển nhà rồi, con không thích đám trẻ xung quanh đó,
chúng nói người chết rồi thì chẳng biết gì, bây giờ dì có nghe thấy con nói
không?”

“Hay để con hát cho dì nghe nhé.” Tiểu Siêu đứng thẳng người, hắng giọng
rồi bắt đầu hát bài Time to say goodbye mà Mục Giác đã dạy cậu.

Ban đầu cậu ngốc còn khá rụt rè, giọng hát chưa thoát khỏi cổ họng. Sau đó,
Tiểu Siêu dần dần phát hiện ra không có ai ngăn cản, nên mạnh dạn hơn,
cuối cùng thì cất cao, giọng hát. Tiếng hát của cậu thiếu niên trong veo rõ
ràng, giống như dải nắng mùa đông chiếu trên nhành cây đọng tuyết.

Là lúc nói lời tạm biệt rồi, đây là câu cuối mà Mục Giác nói với mọi người,
bà mãi mãi thanh lịch nho nhã, mãi mãi không làm phiền ai, vào thời khắc
cuối cùng trong đời, bà đã ung dung thanh thản, thậm chí còn kịp nói lời tạm
biệt với mọi người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.