KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 537

cười nói: “Nào, đừng chỉ hút thuốc mãi thế về đêm gió núi rất lạnh, anh
đứng lâu như vậy chắc tay lạnh cóng rồi. Sưởi ấm một chút cũng tốt.”

Từ sau khi cô kết hôn, Mục Dục Vũ thương cô đã chịu quá nhiều đau khổ
nên tìm chuyên gia dinh dưỡng và thầy thuốc Đông y về chăm sóc sức khỏe
cho cô. Vì cuộc sống không còn áp lực, phiền muộn mỗi ngày chỉ là thằng
bé con hôm nay uống thuốc chưa, cậu em hôm nay có ăn uống đàng hoàng
không, nên trông cô trẻ trung và xinh đẹp hơn mấy năm trước nhiều. Dinh
dưỡng tốt nên làn da Nghê Xuân Yến rất mịn màng, Mục Dục Vũ lại thích
mua đồ cho cô nên khi cô sánh bước cùng anh, chỉ xét về ngoại hình thôi, thì
không thua bất cứ phu nhân nào.

Mục Dục Vũ nhìn Nghê Xuân Yến, rất có cảm giác thành tựu.

Anh cười, nhận lấy ly trà nhưng lại dang tay ôm cô vào lòng, dịu dàng hỏi:
“Hai thằng quỷ nhỏ kia ngủ rồi à?”

“Còn gì nữa, đùa cả ngày trời, Tiểu Siêu còn đòi Phi Phi kể chuyện cho nó
nghe.” Nghê Xuân Yến lắc đầu, buồn cười. “Hai đứa nó phải ngược lại mới
đúng, Phi Phi giống người lớn, Tiểu Siêu giống trẻ con.”

“Anh đã nói với con trai, cậu là bảo bối độc nhất vô nhị nhà chúng ta, cả nhà
phải tốt với cậu, sau này bố mẹ không còn thì nó cũng phải gánh vác trách
nhiệm chăm sóc cậu.”

Nghê Xuân Yến mở to mắt. “Sao anh nói với trẻ con những lời đó? Nó vẫn
còn nhỏ mà, lỡ nó chê Tiểu Siêu phiền phức thì sao?”

“Thằng bé đó khác với những đứa trẻ bình thường, anh cũng không cần phí
sức nhiều.” Anh vỗ vỗ vai Nghê Xuân Yến, cười nói. “Con trai em là một
đứa bé khác người, em biết nó nghe xong câu đó đã nói gì với anh không?”

“Nói gì thế?”

“Nói anh cố nói những điều đó thật nhàm chán.” Mục Dục Vũ bất lực. “Lẽ
nào bây giờ nó không chăm sóc cậu? Những đứa trẻ hư trêu chọc cậu đều bị
nó xử hết rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.