KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 539

“Đã qua rồi, cứ để cho qua đi, bây giờ anh đã có mọi người rồi.” Mục Dục
Vũ hôn lên má cô, dịu dàng nói: “Ngay cả bà cô kia anh cũng không xử lý,
mấy người đó có là gì, họ chẳng qua chỉ là ích kỷ mà thôi.”

Nghê Xuân Yến xót xa vuốt ve mặt anh, cười nói: “Nhậm Nhất Hàng, tên
này cũng hay.”

F/B: E.b.o.o.k/ngôn/tình/miễn/phí

Mục Dục Vũ cắn vành tai cô, ậm ừ nói: “To gan nhỉ, dám trêu chọc chủ nhà
cơ đấy.”

Anh không nhận họ hàng, nhưng họ hàng lại cứ nhận anh. Hôm sau lúc ăn
buffet sáng, cả nhà Mục Dục Vũ lại gặp ông cậu kia. Người đàn ông trung
niên lần này không có người phụ nữ kia đi cùng, mà đi thẳng đến trước mặt
Mục Dục Vũ, dè dặt hỏi: “Nhất Hàng, chắc chắn cậu là Nhất Hàng, đúng
không?”

Nghê Xuân Yến đứng lên định nói thì Mục Dục Vũ đã kéo cô lại, nói nhỏ
với cô: “Em đưa bọn trẻ ra kia ăn đi.”

Nghê Xuân Yến không yên lòng. “Một mình anh làm sao được?”

Mục Dục Vũ cười, cũng chỉ có bà vợ ngốc này mới lo anh bị bắt nạt, anh hạ
giọng xuống thấp: “Yên tâm, anh nói không lại thì đánh ông ta là xong.”

Nghê Xuân Yến gật đầu, nói: “Cứ đánh nhé.”

Cô kéo hai đứa trẻ sang bàn khác ăn sáng, Mục Phi Nhiên nhìn ông ta,
không nói gì, chỉ có Tiểu Siêu tò mò nói: “Người này là người xấu hôm qua
bắt Phi Phi đây mà.”

“Cậu à, người đó trước kia chắc chắn có quen với bố, nhưng bố không muốn
gặp ông ta, ông ta lại cứ mặt dày đến chắc là muốn nhờ bố giúp đây mà,
nhưng bố sẽ không giúp đâu, bố ghét ông ta.” Mục Phi Nhiên nói mà mặt
không biến sắc.

“Ờ.” Tiểu Siêu xưa nay vốn nghe lời, cúi xuống ăn tiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.