KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 545

Lúc Mục Dục Vũ đến thì cha ruột anh đang bốc dỡ hàng hóa, nếu không tin
tưởng vào khả năng làm việc của Diêu Căn Giang thì anh gần như không
dám tin ông lão gầy ốm kia chính là người cha ruột năm nào bán anh đi. Vóc
dáng khí thế xưa kia của ông ta giờ co quắt lại, mấy thùng mì gói và sữa
cũng không thể chuyển đi cùng một lúc mà phải chuyển từng thùng, từng
thùng một. Mục Dục Vũ không tới chỗ ông ta. Anh xuống xe, dựa vào cửa
xe hút thuốc, sau đó nhìn người cha ruột kia như đang xem một vở kịch
câm. Bao năm trước, anh từng nghĩ rằng nếu có một ngày thành công, anh
nhất định sẽ quay về ném tiền vào mặt ông ta để ông ta phải hối hận, nhưng
khi thành công thật sự rồi thì cũng chẳng có thời gian rảnh để nhớ lại những
chuyện cũ.

Chỉ là bây giờ, khi tất cả mọi thứ đã đi vào quỹ đạo, hạnh phúc lại tràn ngập,
anh mới rảnh rỗi đến xem xem ông ta sống thế nào. Nhưng cũng chẳng phải
là xem thật, chẳng qua chỉ muốn ôn lại cảm xúc cũ, hồi tưởng lại hình ảnh
cậu bé tay nắm chặt cánh cửa, gào khóc van xin cha nó đừng bỏ nó đi trong
ký ức.

Tiện thể than một câu, cũng may, cũng may tôi đây còn có nhân tính, nên
con tôi mãi mãi không phải chịu cảnh này.

Cũng chỉ thế mà thôi, còn muốn thế nào nữa? Không lẽ trả thù như trong
phim truyền hình, hoặc đến đó ngửa mặt hống hách với ông ta?

Hay là giả vờ chẳng có gì xảy ra, tiếp tục diễn vở kịch đoàn viên của cha và
con trai?

Đều quá nhạt nhẽo.

Mục Dục Vũ nhả ra một hơi thuốc thật dài, anh cảm thấy những chuyện đã
trải qua trong đời này quá nhiều, nhưng nó đều như làn khói thuốc này, thở
ra một cái là bay đi hết.

Anh ném đầu lọc thuốc đi. Anh đang định cúi xuống mở cửa xe thì bất chợt
ngước lên, thấy cha ruột anh buông thùng mì gói xuống, đờ đẫn nhìn về phía

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.