KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 546

anh. Mục Dục Vũ hơi nhếch môi, gật đầu với ông ta rồi mở cửa xe, ngồi vào
trong.

“Đi thôi.” Anh bảo tài xế.

“Vâng, Mục tiên sinh.”

Chiếc xe lăn bánh, nhanh chóng và lặng lẽ. Lúc đi ngang qua bố anh, Mục
Dục Vũ quay sang nhìn ông ta qua cửa kính, chỉ liếc nhanh một cái nhưng
phát hiện ra người mà anh từng căm ghét hoặc khinh bỉ ấy, thực ra chỉ là
một ông lão rất đỗi bình thường, mặc đồ bình thường, tướng mạo bình
thường, nếu gặp nhau trên đường thì chắc bạn sẽ không ngừng lại giây nào
trên gương mặt ông ta.

Chỉ là ông ta đờ đẫn đứng đó như bị sét đánh trúng, sau đó ngốc nghếch
chạy theo xe mấy bước, đến khi phát hiện không đúng thì dừng lại, thẫn thờ
nhìn chiếc xe chạy xa dần.

Đây chắc là lần duy nhất trong đời, cũng là lần cuối cùng ông ta đưa mắt
tiễn con trai đi chăng?

Mục Dục Vũ khép hờ mắt, anh nghĩ, hóa ra những chuyện này đã khép màn
từ lâu, chỉ là bản thân anh còn vướng mắc một nghi thức khép màn cuối
cùng, bây giờ ngay cả nghi thức đó cũng hoàn thành rồi, còn gì để mà nhung
nhớ?

Để trôi theo gió hết đi thôi.

Lúc này điện thoại của anh đổ chuông, Mục Dục Vũ cúi nhìn, là điện thoại
nhà anh gọi tới, gương mặt anh nở nụ cười, bấm nút nghe, bên trong vọng ra
giọng nói non nớt nhưng cố tỏ vẻ già dặn của Mục Phi Nhiên: “Bố ơi, xin
hỏi bố làm xong việc chưa ạ?”

“Làm xong rồi, con trai, xin hỏi con có việc gì không?” Mục Dục Vũ cũng
hùa theo nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.