KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 67

Về đến nhà, Mục Giác không trách mắng anh, cũng không tiện tay ném đồ
đạc vào người anh. Bà chỉ ôn hòa xin lỗi, nói rằng bà chưa từng nuôi con,
nên không biết trẻ con hóa ra cũng thiếu tiền đến thế. Sau đó, bà đưa cho
Mục Dục Vũ một tấm thẻ, bên trong có một ngàn tệ. Bà nói với anh, đây là
tiền tiêu vặt trong một năm học của anh, bây giờ đưa hết cho anh để chi tiêu,
có thể dùng hết một lần, cũng có thể tính toán sử dụng lâu dài, thậm chí có
thể đầu tư, bà sẽ không hỏi tới. Nhưng trong một năm đó, bà sẽ không
chuyển thêm một xu nào vào thẻ này.

“Cho... cho không con à?” Mục Dục Vũ thắc mắc, một ngàn tệ với anh là
một món tiền lớn.

“Không phải cho không hoàn toàn.” Mục Giác bình thản. “Dì cần con nhận
lời với dì hai việc, thứ nhất, hôm nay dì xấu hổ vì con, con phải hứa là trong
buổi họp phụ huynh của học kỳ sau sẽ lấy lại thể diện cho dì; thứ hai, sau
này con đừng làm chuyện mua bán lừa gạt này nữa, con là một đứa trẻ xuất
sắc, phải thể hiện toàn bộ sự xuất sắc đó cho chính bản thân mình, chứ
không phải để kẻ khác lợi dụng. Con chấp nhận không?”

“Vâng, nhưng... nhưng dì không trách con ư?” Mục Dục Vũ kinh ngạc,
không yên tâm hỏi lại: “Dì... dì không đuổi con đi sao?”

“Tại sao dì phải đuổi con đi?” Mục Giác mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ vai anh.
“Tiểu Vũ, dì tìm kiếm rất lâu mới tìm được con, cũng phải tốn rất nhiều
công sức để khuyên nhà cô của con từ bỏ quyền nuôi con, con từng ở với họ,
phải biết là nhà đó...” Bà im lặng không nói tiếp nhưng Mục Dục Vũ cũng
hiểu, cô của anh nhất định sẽ bán anh với cái giá cắt cổ.

“Dì bỏ ra rất nhiều tiền à? Bao nhiêu?” Mục Dục Vũ ngẩng lên, đôi mắt
sáng rõ nhìn bà.

“Rất nhiều.” Mục Giác cười. “Con rất đắt giá.”

“Hãy ghi sổ, đợi con lớn lên sẽ trả lại dì gấp mười.” Anh siết chặt tay, trịnh
trọng nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.