KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 71

“Cần gặp chứ cần gặp chứ, bảo nó vào đi.” Mục Giác vui vẻ cười, vỗ vỗ mu
bàn tay Mục Dục Vũ. “Con đừng căng thẳng như thế, dì còn sống cơ mà,
làm sao không thể gặp ai được? Tiểu Siêu là cậu bé bán mì, rất ngoan ngoãn,
trời ơi dì rất mong đấy, cả ngày nằm ở đây buồn chán chết được, cũng may
mấy hôm nay Tiểu Siêu đưa hàng xong liền đến đây thăm dì, lát nữa con
đừng cau có nhé, làm thằng bé kia sợ hãi thì dì không chịu đâu.”

Mục Dục Vũ liếc cô y tá một cái, hỏi: “Đi giao hàng thì làm sao lại đến
được chỗ dì?”

“Ồ, lúc đầu cậu ta đi giao hàng thì vấp ngã, khóc ở bên ngoài phòng bệnh
của dì, khóc rất thê thảm, dì còn tưởng xảy ra chuyện gì nên mời người ta
dìu cậu ta vào, thằng bé ngốc nghếch lắm, hỏi gì nó trả lời nấy, cho nó ăn
kẹo hay gì đó nó cũng ngoan ngoãn ăn, dì mới nhìn đã thấy thích nó lắm.”

Mục Dục Vũ hỏi: “Mỗi ngày cậu ta đều đến giao hàng.”

“Ừ, mỗi ngày đều đến, giao hàng xong sẽ đến chỗ dì chơi một lúc.” Mục
Giác cười hì hì, khẽ nói: “Đừng lo, thằng bé Tiểu Siêu ấy trí tuệ chậm phát
triển, không như con nghĩ đâu.”

Mục Dục Vũ mím chặt môi, lát sau mới nói: “Nếu dì đã thích thì... cho cậu
ta vào đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.