KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 72

Chương 8

Quả nhiên là cậu ngốc đó.

Em trai Nghê Xuân Yến, cậu nhóc trong giấc mơ của anh động tí là khóc,
âm thanh chói tai, còn mắng anh là đồ hư đốn.

Mục Dục Vũ lặng lẽ quan sát cậu ta, phát hiện ra tên ngố này cũng chưa đần
tới mức vô phương cứu chữa, xem ra cậu ta vẫn có thể tự xử lý chuyện sinh
hoạt riêng, cũng biết chút ít cách đối nhân xử thế, chẳng hạn như khi nhận
đồ thì phải cảm ơn, hay dù sợ hãi thế nào thì cũng nhất định phải nở một nụ
cười ngây ngô.

Người dạy cậu ta những điều này hẳn nhiên biết cậu ta có ưu thế về mặt
ngoại hình, một gương mặt thanh tú như thế, lại thêm nụ cười như trẻ thơ,
quả thực khiến ai nhìn cũng phải mềm lòng, không thể so đo tính toán với
cậu ta.

Nhưng những người đó tất nhiên không bao gồm Mục Dục Vũ. Tâm trạng
lúc này của Mục Dục Vũ rất phức tạp. Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu
ngốc đó.

Anh nhận ra gương mặt của cậu ta rất giống với Nghê Xuân Yến, cùng một
đường nét tinh tế, chỉ có điều cằm của cậu ta không nhọn như chị; cùng một
đôi mắt đó, trên gương mặt Nghê Xuân Yến thì đanh đá hung dữ, còn trên
mặt cậu ta thì lại ngây thơ vô tội.

Ban đầu cậu ngốc kia vẫn vui vẻ gặm trái táo mà Mục Giác cho, nhưng ánh
mắt của Mục Dục Vũ quá uy lực, làm cậu ta chỉ ăn được mấy miếng đã bắt
đầu sợ hãi, rụt rè nhìn trộm Mục Dục Vũ rồi lập tức cúi mặt, quay đi không
dám tiếp xúc với ánh mắt của anh, thậm chí ăn táo cũng không dám phát ra
tiếng.

“Này, Tiểu Vũ, con làm gì thế, con làm vậy thằng bé không ăn nổi đâu.”
Mục Giác trừng mắt nhìn anh, vui vẻ nói với cậu ngốc kia: “Tiểu Siêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.