KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 74

Cậu ngốc phát ra tiếng hoan hô ngây thơ khiến Mục Dục Vũ vô cùng khó
chịu, nhưng anh không vì chuyện vặt vãnh này mà làm trái ý mẹ nuôi, liền
móc điện thoại ra bảo trợ lý mua thạch. Lúc anh quay đầu lại thì thấy Mục
Giác đang ngồi trên giường, mỉm cười cầm khăn giấy ướt lau tay cho cậu
ngốc, rồi nhìn cậu ta bằng ánh mắt yêu thương vô hạn như nhặt được một
con vật nhỏ lang thang ngoài đường vậy. Cậu ngốc kia cũng nở nụ cười ngây
ngô, ngoan ngoãn giơ ngón tay ra cho bà lau, trông có phần đáng yêu.

Mục Dục Vũ bỗng hiểu ra, mẹ nuôi đang cô đơn.

Người phụ nữ này cả đời không lấy chồng, tuy bà nuôi Mục Dục Vũ nhưng
lại không có nhiều cơ hội để thể hiện tình mẫu tử, vì một đứa trẻ như anh
không bao giờ có chuyện làm nũng hay ngoan ngoãn lấy lòng.

Bây giờ khó khăn lắm mới có một cậu ngốc ngoan ngoãn được bà yêu quý,
nhìn từ một góc độ nào đó thì cứ xem như tìm cho mẹ nuôi một cách để tiêu
khiển vậy.

Thế thì cứ để mặc họ, Mục Dục Vũ nghĩ, dưới con mắt quan sát của anh thì
sẽ chẳng xảy ra nổi chuyện gì.

Trợ lý Lâm làm việc rất nhanh gọn, chưa tới năm phút đã xách một túi nylon
xuất hiện trước cửa phòng bệnh. Mục Dục Vũ không thèm nhìn, đưa thẳng
cho cậu ngốc kia.

Ai ngờ cậu ngốc kia mãi không chịu cầm, Mục Dục Vũ hơi mất kiên nhẫn,
nhíu mày nói: “Cậu thích mà. Cầm lấy đi.”

“Thật... thật là cho em à?” Cậu ngốc khó tin nhìn túi thạch đủ màu, ngô nghê
nói: “Nhiều quá, chị chưa từng mua nhiều thế này cho Tiểu Siêu, oa, màu
sắc đẹp quá.”

“Cho con đây. Cầm đi.” Mục Giác cười, nhắc nhở: “Nhưng trước khi lấy
phải nói gì với anh nào?”

“Cảm ơn anh ạ.” Cậu ngốc vui vẻ cười tít mắt, nhận lấy rồi mở ra, gí mũi
vào hít một hơi thật sâu, rồi ngước lên hùng hổn tuyên bố phát hiện của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.