KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 83

Bỗng dưng Mục Dục Vũ nghe thấy sau lưng vẳng đến tiếng xuýt xoa nho
nhỏ, vừa quay lại thì phát hiện ra thằng bé tên Phi Phi đang cầm một bức
tranh, thò đầu ra quan sát anh từ phía sau lưng.

Thằng bé thấy anh quay lại thì lập tức ngượng nghịu đỏ mặt. Sau đó, nó bĩu
môi đưa bức tranh cho anh, ậm ừ nói: “Thôi được, xem bố như cậu vậy, lúc
bố không ngoan thì không giận bố này, cho bố.”

“Hử?” Mục Dục Vũ hơi nghi hoặc, nhìn bức tranh thằng bé đưa.

“Tặng bố đó.” Phi Phi phụng phịu giơ tờ giấy trong tay lên.

Mục Dục Vũ sa sầm mặt, miễn cưỡng nhận lấy bức tranh, phát hiện ra trong
bức tranh vẽ bốn hình người rất trừu tượng, lờ mờ nhận ra đó là một nam
một nữ đang dắt tay hai đứa bé.

“Đây là cậu.” Đứa bé nhiệt tình xáp lại gần, dựa vào người anh, giải thích:
“Còn đây là con đó.”

Mục Dục Vũ không quen bị trẻ con dựa vào người, anh chán nản quay đầu
đi, thằng bé lại cố chấp, bướng bỉnh kêu lên: “Bố, bố xem đi, Phi Phi vẽ rất
lâu đó, bố xem đi mà.”

Mục Dục Vũ định đẩy nó ra, nhưng vừa đưa tay lên thì trong đầu lại nhớ đến
tiếng khóc xé tai của thằng bé. Anh cau mày, sợ lại làm nó khóc nữa nên
đành chuyển sang đặt tay lên vai nó.

Không ngờ hành động này lại khiến thằng bé ngước lên, cười toe toét với
anh, giơ hai cánh tay nhỏ nhắn ra, non nớt gọi: “Bố bế con!”

“Con trai sao động một tí là đòi bế thế hả?” Mục Dục Vũ nóng nảy quay
lưng đi rồi ngồi xuống, thằng bé lại không mảy may giận dỗi, chạy tới định
trèo lên đùi anh, cố chấp kêu lên: “Phải bế, Phi Phi muốn bế, bố ơi lâu rồi bố
không bế Phi Phi rồi, bố bế đi mà.”

Phi Phi chưa được sự đồng ý của Mục Dục Vũ đã vụng về trèo lên người
anh, điều này khiến anh rất bực mình. Thậm chí, Mục Dục Vũ còn nghiêm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.