KHÔNG GIAN SONG SONG - Trang 86

nghếch của con, cũng... không thấy bố nữa, mà con vẫn kiên trì không nói
dối?”

“Bố, bố nói gì thế, Phi Phi không hiểu.” Thằng bé nhìn anh đầy nghi ngại.
“Con... con không muốn thế...”

“Vậy con phải nói dối!”

“Con cũng không muốn nói dối.”

“Bắt buộc chọn một thì sao?”

“Con không muốn!” Thằng bé nhệch miệng, nhào tới ôm lấy đầu gối anh.
“Phi Phi không muốn rời xa bố mẹ, mãi mãi không bao giờ!”

Mục Dục Vũ ngớ người, lúc này anh bỗng nhớ lại thuở ấu thơ của mình. Khi
ấy, anh bị ép rời khỏi gia đình đến một nơi xa lạ, túm chặt tay nắm cửa
không buông, cứ ngỡ kêu gào “mẹ ơi cứu con” thì sẽ khiến bố anh động
lòng trắc ẩn. Khi ấy, anh chỉ mới báy, tám tuổi, lớn hơn thằng bé này một
chút, nhưng đã hiểu ra rất nhiều điều tàn khốc mà lý ra ở độ tuổi đó không
nên hiểu. Vậy nhưng trước kia, trong quãng thời gian mẹ còn sống, hình như
cũng có lúc anh ôm chân người lớn làm nũng như thế này, tưởng chỉ cần nói
mãi như vậy thì sẽ đạt được ước nguyện.

Nghĩ đến đây, lòng anh bỗng hỗn loạn, sự hỗn loạn đó khiến ý muốn trêu
đùa thằng bé của anh bỗng tan biến. Trước khi kịp phản ứng, Mục Dục Vũ
nhận ra anh đã đặt tay lên lưng thằng bé tự lúc nào, nhẹ nhàng vỗ về nó một
cách thuần thục.

“Bố, bố sẽ không bỏ Phi Phi, đúng không?” Thằng bé bỗng hỏi anh.

Tay Mục Dục Vũ khựng lại, anh không biết trả lời câu hỏi này thế nào.
Trong cuộc đời làm Mục tiên sinh của mình, anh chưa từng có kinh nghiệm
xử lý vấn đề này. Đúng lúc đó, thằng bé lại bồi thêm một câu: “Bố không
phải là không yêu Phi Phi, đúng không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.